• Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ: "bình yên" là ấn tượng đầu tiên nhưng lại là một sự lựa chọn...

    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:
    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ:

    Nếu phải chọn một từ ngữ để miêu tả Luang Prabang thì thật là khó nghĩ: “bình yên” là ấn tượng đầu tiên nhưng lại là một sự lựa chọn hời hợt, “cổ kính” không giống lắm với nét chân phương nơi này, còn “trầm mặc” thì thiệt là cố đô không ủ ê tới mức đó đâu.

    Ở nơi này, cuộc sống như nằm tách mình ra khỏi sự huyên náo ồn ào, chậm rãi bước từng ngày theo dòng chảy của thời gian, uốn lượn rồi đóng mình giữa hai dòng sông đó. Mỗi lần hít thở vào, mình lại suy nghĩ phải chăng mình vẫn còn đang hít chung bầu không khí với thế hệ xưa – những người từng nơi đây hàng trăm năm trước?

    “Tĩnh lặng” sẽ là một từ phù hợp. Khi mỗi buổi sớm mình bị đánh thức bởi tiếng chim, nghe được cả tiếng lá cây xào xạc bên cửa sổ, tiếng trống trầm đục vang lên từ ngôi chùa bên kia sông, và tiếng kẻng lảnh lót đánh thức một ngày mới. Những ánh nhìn băn khoăn, tiếng chào “sabaidee” mang chút ngại ngần không biết người nghe hiểu mình không, và rồi nở nụ cười hiếu khách trên con phố trưa thưa thớt người qua.

    Mình còn có thể nghe rõ hơn âm thanh của sự tĩnh lặng này trên phố buổi tối muộn, khi các hàng quán xung quanh đều đã xuống đèn. Thỉnh thoảng vang vọng một chiếc xe máy chạy đến từ xa, áy náy vì vô tình xao nhãng không gian, và tan biến. Mọi thứ chìm vào yên ắng như chưa từng bị khuấy động – một mặt hồ phẳng lì; đến mức có thể nghe thấu – nhìn thấu – hiểu thấu rằng, thứ ồn ào duy nhất là tâm hồn mình.

    (Luang Prabang, 04.2013)

    Xem thêm bài có từ khoá:

    luang prabang