• VỀ RỪNG, VỀ VỚI BẢN NGÃ NGUYÊN SƠ

    VỀ RỪNG, VỀ VỚI BẢN NGÃ NGUYÊN SƠ
    VỀ RỪNG, VỀ VỚI BẢN NGÃ NGUYÊN SƠ
    VỀ RỪNG, VỀ VỚI BẢN NGÃ NGUYÊN SƠ
    VỀ RỪNG, VỀ VỚI BẢN NGÃ NGUYÊN SƠ

    VỀ RỪNG, VỀ VỚI BẢN NGÃ NGUYÊN SƠ

    🔥Chia sẻ đầy xúc cảm: Fansipan – đích đến của hạnh phúc. 🔥

    Những bước chân cuối cùng nặng trịch và có chút bối rối. Người bạn đường của tôi háo hức quay lại, đỡ tay tôi rồi luôn miệng nói: “Lẹ lên, sắp tới nơi rồi!”

    Tôi bước tới vội vàng hơn, hơi thở dồn dập và xen lẫn nhiều cảm xúc. Đỉnh núi của tôi đây rồi, phút huy hoàng mà tôi chờ đợi bấy lâu đang ở trước mặt. Tôi đã chinh phục được Fansipan!

    Những tia nắng đầu ngày đang từ từ ló rạng, màu núi đen thẫm thì chuyển mình sang một khối vàng cam đỏ lẫn lộn. Một thứ màu khiến bao kẻ ham leo núi cứ mãi kiếm tìm. Tôi và người bạn đường dừng lại hồi lâu, ngắm nhìn khoảnh khắc bình minh trên độ cao 3.140m với một trái tim lâng lâng xúc động.

    Tôi ngoái đầu nhìn lại, hồi tưởng chặng đường mà mình đã đi qua suốt 2 ngày nay. Leo Fansipan với tôi không phải là một điều dễ dàng. Nhưng cảm xúc khi đứng ở đây, nơi cao nhất của đỉnh núi này là gì? Chút hạnh phúc giây phút đầu tiên, chút động lòng khi được ngắm nhìn sự hùng vĩ của bầu trời – mặt đất ở vị trí ấn tượng này. Và có đôi chút hụt hẫng xuất hiện, ngay khi chạm tay vào chiếc chóp tam giác này.

    Có lẽ khi trải qua một hành trình dài để đạt được một điều gì đó, thứ đáng nhớ nhất đôi khi không phải là cảm giác chinh phục thành công, mà là những trải nghiệm mà ta có được trên hành trình đó.

    Tôi đã có được gì trên hành trình chinh phục Fansipan?

    Hai ngày một đêm sống trong rừng, đôi mắt được nhìn ngắm bao điều tuyệt vời của thiên nhiên, tôi được chạm nhẹ vào từng thân cây cổ thụ, từng chiếc lá, nhành hoa rừng. Tôi lắng nghe từng âm thanh của thiên nhiên, hít thở thứ mùi hương ngai ngái, âm ẩm của rừng buổi sớm, vốc nhẹ từng làn nước suối lành trong mà cảm nhận vị rừng thanh mát đến thế nào.

    Ta là Rừng. Mà Rừng cũng là Ta. Đôi lúc Chúng Tôi hòa vào Một. Cảm nhận đó thật thiêng liêng và đáng trân trọng. Sống trong lòng Rừng, tôi thấy mình được trở về với bản ngã nguyên sơ nhất của mình. Những cảm nhận thật chân. Một mối liên hệ tưởng như đã ngủ quên, nay được đánh thức từ những cái chạm nhẹ,…

    Hành trình đó, tôi còn có thêm những người bạn đồng hành luôn quan tâm, giúp đỡ. Ấm lòng từng mẩu bánh, từng ngụm nước chia sớt cho nhau. Bình an những nụ cười, những câu chuyện kể cho nhau nghe trong đêm lạnh buốt. Xúc động những lời động viên, cái đập tay cố gắng trên khắp hành trình, từ những con dốc gắt, tới những lúc mỏi gối chùn chân,…

    Hành trình đó, tôi nhận ra mình muốn gì? Một chuyến đi tưởng như với mục đích “chinh phục đỉnh núi một cách nhanh nhất” “chạm tay vào mây”, “ngắm nhìn bình minh tuyệt vời”,… Nhưng không! Khi thực hiện hành trình này, dù tôi có không tới được đích nhanh nhất; dù tôi không đủ may mắn để đón nhận một buổi mình minh ngập đầy mây và ánh sáng vàng vọt của mặt trời,… thì cũng không sao cả.

    Những thứ tôi nhận được trên hành trình này là quá đủ để tôi thấy mình may mắn và hạnh phúc!

    Cảm ơn một chuyến đi bình an và thật nhiều trải nghiệm!

    Nguồn: FB Nguyễn Hạnh Hà My

    Xem thêm bài có từ khoá:

    fansipan,

    leo núi