• LẢO THẨN, ĐI VÀ MỞ LÒNG ĐÓN NHẬN THẾ GIỚI ❤

    LẢO THẨN, ĐI VÀ MỞ LÒNG ĐÓN NHẬN THẾ GIỚI ❤
    LẢO THẨN, ĐI VÀ MỞ LÒNG ĐÓN NHẬN THẾ GIỚI ❤
    LẢO THẨN, ĐI VÀ MỞ LÒNG ĐÓN NHẬN THẾ GIỚI ❤
    LẢO THẨN, ĐI VÀ MỞ LÒNG ĐÓN NHẬN THẾ GIỚI ❤

    LẢO THẨN, ĐI VÀ MỞ LÒNG ĐÓN NHẬN THẾ GIỚI ❤

    “Khi ta nhìn thế gian, dường như ta chỉ nhìn những thứ tâm ta muốn nhìn. Tôi ngộ ra một điều mới mẻ, rằng thế gian mà chúng ta nhìn thấy không phải toàn bộ vũ trụ rộng lớn, mà là thế gian bị giới hạn bởi tầm nhìn của đôi mắt ở trong tâm.” – Hae Min

    Tôi đã ngẫm đi ngẫm lại đoạn viết này trong suốt hành trình khám phá Lảo Thẩn của mình. Bởi lẽ với tôi, chuyến đi này, không phải để “săn” bất cứ thứ gì hết. Tôi lên đường chỉ để chân mình được thong thả mà đi, thong dong mà bước, chậm rãi mà cảm nhận, không có một mục đích “chinh phục” hay “săn đuổi” bất cứ thứ gì.

    Và Lảo Thẩn hôm nay tôi đến như khoác một tấm áo thật khác. Suốt hành trình này, tôi như tìm thấy thật nhiều điều mới lạ trên chặng đường tưởng chừng như “nhạt vị” mà lần trước tôi đã quá vội vàng leo lên đỉnh núi để rồi vô tình bỏ qua nó.

    Những ngọn đồi cỏ cháy khoác lên mình một màu nâu buồn ê tịch. Thấp thoáng phía xa là trùng điệp bóng núi. Len lỏi trong từng khe vách đan nhau lại là hơi gió sương mây bảng lảng. Mới đầu, sương chỉ chùng chình, chậm rãi lướt qua. Nhưng chỉ vài giây sau, gió thổi mây bay, cả dãy núi ngụm lặn trong sương mơ ươn ướt. Rồi thêm vài giây nữa, bóng núi trở lại, mờ mờ trong làn mây trắng xốp. Khung cảnh ở đây thay đổi liên tục với sương, mây và ánh mặt trời.

    Tôi dừng lại, uống một ngụm nước mà khoan khoái hít hà lớp không khí đặc mùi mây mùi cỏ này. Một thứ mùi bình dị, thật chân mà lâu lắm rồi tôi mới gặp lại. Nó ngòn ngọt, hơi hăng hăng, ngai ngái.

    Ven đường, những bụi cây trơ khốc, vàng khét và từng thân cây chết nằm tan hoang như tàn tích khiến đồi cỏ cháy càng trở nên u mị. Tôi sẽ nhớ những khung cảnh này, nó làm nên một vẻ đẹp rất riêng cho Lảo Thẩn mà không ngọn núi nào có được.

    Đêm ở Lảo Thẩn cũng mang đến cho tôi những trạng thái cảm xúc rất riêng. Tìm một mỏm đá nhẵn đủ rộng để tựa lưng nghển cổ nhìn trời. Tôi nhắm mắt, mơ màng giữa tiếng gió rin rít thổi. Vẫn là mùi gió núi, vẫn là vị không khí lành lạnh thơm mùi cỏ cháy của rừng Lảo Thẩn. Nhưng với một tâm thế khác, tôi đón nhận và cảm nhận chúng chậm rãi hơn, thư thả hơn. Chợt nhiên thấy mình thật lãi.

    Lãi vì những cảm nhận này khó có thể có được nếu tôi cứ cắm cúi mà đi, mà kiếm tìm điều gì đó quá xa xôi để quên mất những điều bình dị bắt gặp trên đường. Khi tâm ta rộng mở, bỏ xuống những định kiến và bớt những mục đích nhỏ to. Ta như sẵn sàng đón nhận mọi thứ tất yếu mà vũ trụ đã có, để cảm nhận nó chân nguyên nhất.

    Lảo Thẩn hôm nay của tôi, không chỉ là một đảo trên mây với bồng bềnh biển mây trắng xốp nữa. Lảo Thẩn mở ra là cả một thế giới sinh động, đánh thức mọi giác quan và tâm hồn đang cần vỗ về của tôi. Để khi bước chân đã xuống núi rồi, tôi vẫn không quên ngoái lại mà nhìn ngắm trọn vẹn hành trình này của mình thêm lần nữa. Nhảy nhót trong lòng những xúc cảm bình an.

    Chỉ là, bạn thử nhìn ngắm cuộc sống, khám phá vũ trụ này bằng cái nhìn rộng mở, khao khát và thật tâm thấy lòng mình đủ chậm rãi mà đón nhận, thì, mọi thứ trong cuộc sống bận rộn này vẫn đẹp theo một cách rất riêng. Đôi khi là giản dị đến mức bình thường mà vẫn đẹp một cách phi thường!

    Tin tôi đi!

    Cảm ơn những chia sẻ chân thực và sâu sắc của chị Nguyễn Hạnh Hà My ❤

    Xem thêm bài có từ khoá:

    vũ trụ