Top 10+ Bài thơ hay nhất của nhà thơ Nguyễn Đình Huân

  1. Ước mơ ảo
  2. Quê hương
  3. Đưa em về Bến Tre
  4. Vũ điệu Tây Nguyên
  5. Chẳng thể quên anh
  6. Hải Dương quê anh
  7. Muốn về với tuổi thơ
  8. Nhắn chồng
  9. Hà Nội vào đông
  10. Phía sau chiến tranh

Nguyễn Đình Huân sở hữu một số lượng thơ đồ sộ góp phần không nhỏ cho nền thơ ca Việt Nam. Phong cách thơ của nhà thơ Nguyễn Đình Huân đặc sắc mang những ý nghĩa sâu sắc về cuộc đời. Và dưới đây ALONGWALKER xin gửi đến bạn các bài thơ hay nhất của nhà thơ Nguyễn Đình Huân.

Ước mơ ảo

Ước mơ ảo

Nếu nỗi buồn được biến thành vật chất.

Tôi sẽ là người giàu nhất thế gian.

Nếu nỗi buồn tôi đem gieo xuống đất.

Khổ đau mọc lên sẽ hóa đại ngàn.

Nếu tủi hờn kia ngọt ngào như mật.

Thì thân tôi đâu đến nỗi cơ hàn.

Gom hết lại và tôi đem bán tất.

Tôi cho em mua vô số bạc vàng.

Tôi không còn là một tên hành khất.

Không cửa nhà sống đây đó lang thang.

Tôi đón em về vi la mới cất.

Đưa em lên ngai…em hóa nữ hoàng.

Tôi tự hào tôi đây sung sướng nhất.

Đã đưa em lên tới đỉnh vinh quang.

Đời tôi vui không có gì để mất.

Suốt bốn mùa cứ như thể xuân sang.

Nhưng than ôi đó không là sự thật.

Buồn bã khổ đau vẫn đứng xếp hàng.

Tủi hờn kia vẫn đêm ngày đắng ngắt.

Em theo người tôi cũng bỏ đi hoang.

Quê hương

Quê hương

Quê hương là một tiếng ve

Lời ru của mẹ trưa hè à ơi

Dòng sông con nước đầy vơi

Quê hương là một góc trời tuổi thơ

Quê hương ngày ấy như mơ

Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu

Quê hương là tiếng sáo diều

Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê

Quê hương là phiên chợ quê

Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa

Quê hương là một tiếng gà

Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng

Quê hương là cánh đồng vàng

Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều

Quê hương là dáng mẹ yêu

Áo nâu nón lá liêu xiêu đi về

Quê hương nhắc tới nhớ ghê

Ai đi xa cũng mong về chốn xưa

Quê hương là những cơn mưa

Quê hương là những hàng dừa ven kinh

Quê hương mang nặng nghĩa tình

Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời

Quê hương ta đó là nơi

Chôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.

Đưa em về Bến Tre

Đưa em về Bến Tre

Anh muốn đưa em về với Bến Tre

Nơi lâu nay em chỉ nghe anh nói

Vùng đất miền Tây hương đồng gió nội

Dòng sông Tiền mùa nước nổi mênh mông

Hàng dừa nghiêng mình soi bóng ven sông

Cầu Rạch Miễu chùm dây văng hoành tráng

Bến tre xưa là miền quê cách mạng

Đội quân tóc dài duyên dáng kiên trung

Mỏ Cày, Ba Tri nổi tiếng khắp vùng

Người dân Bến Tre anh hùng khí khái

Vì nước hy sinh không hề ngần ngại

Thật tuyệt vời những cô gái năm xưa

Đồng khởi vùng lên Mỹ Ngụy chào thua

Con gái Bến Tre như dáng dừa vươn thẳng

Chống Mỹ năm xưa hy sinh thầm lặng

Nụ cười hiền hoà toả nắng xinh tươi

Con gái Bến Tre đẹp nết đẹp người

Ghé cồn Phụng thấy em cười xao xuyến

Khi chia tay bỗng lòng ta lưu luyến

Tình đất tình người hoà quyện bên nhau.

Vũ điệu Tây Nguyên

Vũ điệu Tây Nguyên

Anh lại lên với nắng gió Tây Nguyên

Thưởng thức rượu cần Y Miên nồng ấm

Men rượu cần hay nụ cười tươi thắm

Gặp em lần đầu mới ngắm đã say

Gió cao nguyên làm mái tóc em bay

Bông hoa dã quỳ vàng lay phố núi

Ly cà phê đen hương thơm đắm đuối

Thành phố lên đèn cuối buổi chiều đông

Vũ điệu xoang em bước dưới lửa hồng

Em say mê theo tiếng cồng rộn rã

Ánh mắt chung chiêng gợi tình bản ngã

Anh đã say rồi nghiêng ngả Buôn Mê

Tây Nguyên hoang sơ anh quên cả đường về

Có phải vì hương cà phê quyến rũ

Hay điệu múa em cuồng say vần vũ

Anh mang theo về giấc ngủ bình yên

Chia tay em bông hoa núi dịu hiền

Hoa xinh hoang dã của miền sơn cước

Mơ một ngày cùng sánh vai ta bước

Giữa dòng đời ta đi ngược về xuôi.

Chẳng thể quên anh

Chẳng thể quên anh

Ngày không anh nỗi nhớ bỗng dài thêm.

Anh có biết thiếu anh đêm thanh vắng.

Có những đêm một mình em thức trắng.

Sống âm thầm với chiếc bóng cô đơn.

Ngày em ra đi chắc anh cũng giận hờn.

Em chẳng biết nói gì hơn anh ạ.

Vẫn biết là tình đời luôn có giá.

Đã vay rồi thì phải trả thôi anh.

Tiếc tình mình phận số quá mong manh.

Ta yêu nhau nhưng không thành chồng vợ.

Mình như con sông bên bồi bên lở.

Bao năm rồi mà cứ ngỡ hôm qua.

Em phải theo người cất bước đi xa.

Chia tay nhau em nhạt nhoà nước mắt.

Để giờ đây hai đứa mình xa cách.

Em một mình nơi đất khách cô đơn.

Tự trách mình đã không tính thiệt hơn.

Xa anh rồi đời chỉ còn cay đắng.

Thương tiếc tình ta một thời sâu lặng.

Bao năm rồi mà vẫn chẳng quên anh.

Hải Dương quê anh

Hải Dương quê anh

Anh tự hào về mảnh đất quê hương.

Em biết đấy Hải Dương quê anh đó.

Thanh Hà xứ đông vải thiều chín đỏ.

Tháng năm ngọt ngào trong gió hương đưa.

Gia Lộc mùa này thơm ngát mùa dưa.

Lương Định Của người ngày xưa nhân giống.

Bưởi cam quê anh ngọt thơm chín mọng.

Ổi Lệ Rơi đã vang bóng khắp vùng.

Người Hải Dương từng nổi tiếng anh hùng.

Mạc Thị Bưởi đã kiên trung liệt nữ.

Lưỡng quốc trạng nguyên bao lần đi xứ.

Đất nước Trung Hoa ngả mũ cúi đầu.

Mạc Đĩnh Chi quê Nam Sách chứ đâu.

Chí Linh nơi đây sông sâu Kiếp Bạc.

Giặc mà tới chỉ có con đường thác.

Côn Sơn hào hùng tiếng nhạc suối reo.

Nguyễn Trãi từ quan ở ẩn quê nghèo.

Chu Văn An đã tiếp theo gương sáng.

Từ quan về quê sống bao ngày tháng.

Dạy chữ dạy người làm rạng quê ta.

Văn miếu Mao Điền bao tiến sĩ tài hoa.

Người Hải Dương nơi quê nhà anh đấy.

Người quê anh ở nơi đâu cũng vậy.

Luôn chân thành em có thấy không em.

Muốn về với tuổi thơ

Muốn về với tuổi thơ

Bao năm rồi con rong ruổi đời trai

Ở quê nhà mẹ vẫn hoài thương nhớ

Cho con có một góc đời nương tựa

Nơi tha hương khi tắt lửa tối đèn

Con trở về lối cũ góc vườn quen

Đêm nằm nghe tiếng dế mèn ca hát

Chợt ấm lòng sau nửa đời phiêu dạt

Bên mẹ già ăn một bát cơm quê

Mẹ còn đây cho con chốn đi về

Dù gió lạnh tái tê con thấy ấm

Như ngày xưa lúc con còn bé lắm

Đi học về ăn cơm mắm chấm rau

Tóc mẹ giờ đây đã bạc mái đầu

Tóc của con cũng phai màu năm tháng

Thật thanh bình quê nhà khi buổi sáng

Chim hót trên cành một thoáng bình yên

Con về đây ngồi bên cạnh mẹ hiền

Xoá tan đi mọi ưu phiền rắc rối

Nhớ ký ức xưa một thời nông nổi

Con muốn quay về cùng với tuổi thơ.

Nhắn chồng

Nhắn chồng

Chúng cũng đã lớn, không còn thơ dại

Em cũng chỉ cần anh có vậy thôi

Khi tan sở anh về ngồi bên vợ

Bao nhiêu buồn phiền bao nhiêu trăn trở

Về tới nhà cũng bỏ hết ngoài hiên

Anh về bên em, về với vợ hiền

Là trút bỏ mọi ưu phiền rắc rối

Để gia đình ta quây quần buổi tối

Mâm cơm chiều em nấu vội thơm ngon

Em chỉ cần anh dạy dỗ các con

Chúng cũng đã lớn, không còn thơ dại

Ra ngoài đời anh là người bươn chải

Khi về nhà nơi ấy chốn bình an

Cuộc sống bây giờ còn lắm gian nan

Nhưng nhà mình luôn ngập tràn hạnh phúc

Ta thương nhau bánh đa bánh đúc

Khi huy hoàng và cả lúc khó khăn

Có vậy thôi, em cũng chỉ cần anh

Không nhiều đâu, thế thôi anh yêu nhé

Để gia đình ta bình an vui vẻ

Tổ ấm mình cứ thế nhé anh ơi.

Hà Nội vào đông

Hà Nội vào đông

Hà Nội mùa này có lạnh lắm không

Gió bấc thổi chiều mùa đông qua phố

Cây bàng khẳng khiu mùa này lá đổ

Ai ngược đường đi trong gió chiều ni

Cô bán hàng rong chở thúng cúc chi

Nghe tiếng rao bước chân đi lặng lẽ

Hà Nội trầm tư bao đời vẫn thế

Khi xa rồi ta không thể nào quên

Cũng có lẽ vì Hà Nội có em

Cô bé xứ Đông anh quen ngày đó

Như cúc hoạ mi môi hồng má đỏ

Cứ thẹn thùng lúc anh ngỏ lời yêu

Hà Nội mùa này cây đứng liêu xiêu

Muốn về bên em khi chiều đổ bóng

Ta trao nhau những nụ hôn cháy bỏng

Lời yêu ngọt ngào sưởi ấm tình ta

Ở Sài Gòn thực tình cũng không xa

Nhưng về bên em chỉ là mơ ước

Tình cũ phôi pha không sao lấy được

Không thể nào ta quay ngược thời gian.

Phía sau chiến tranh

Phía sau chiến tranh

Chiến tranh đi qua nỗi đau ở lại

Biết bao cảnh đời ngang trái tang thương.

Mẹ mất con nơi xa lắm…chiến trường

Vợ mất chồng cả nắm xương cũng mất

Có những người lính không về với đất

Nhưng khổ đau lại chồng chất cả đời

Có người lính mất trí sống chơi vơi

Khi tỉnh ra thì thế thời thay đổi

Biết trách ai, ai là người có lỗi

Tất cả sai lầm đều bởi chiến tranh

Các anh hy sinh thân xác tuổi xanh

Cho đất nước nên bức tranh hoàn hảo

Cuộc sống thanh bình no cơm ấm á

Cho cánh diều mang tiếng sáo bay lên

Các anh hy sinh không đòi hỏi đáp đền

Buông cây súng anh về bên cây lúa

Lăn lộn sớm khuya màu áo xanh cỏ úa

Chẳng quản gì giữa nắng lửa bão giông

Cho lúa thêm xanh bát ngát trên đồng

Cho đất nước cho non sông tươi đẹp.