Đà Lạt

Ngôi nhà nhỏ, rừng thông, hồ nước sẽ luôn chờ?

ngôi nhà nhỏ, rừng thông, hồ nước sẽ luôn chờ?

Chuyện Đà Lạt: Một họa sĩ gốc Hà Nội, từng có những tháng năm du học ở Đức và hiện đang sống trong một khu đô thị mới tiện nghi tại Sài Gòn, thế nhưng lại đau đáu theo những chuyến đi-về với Đà Lạt. Đà Lạt đổi thay, Đà Lạt khắc khoải hoài niệm, Đà Lạt riêng tư bình dị mà thiêng liêng một cõi… Tất cả trở về trên những dòng tản mạn mà Linh Trần vừa gửi cho Chuyện Đà Lạt.

Nếu là một lữ khách của Đà Lạt, bạn sẽ tìm thấy mình đâu đó trong sau những câu chữ này. Trân trọng giới thiệu!

***

Đi đâu rồi cô cũng loanh quanh về đây; luôn tìm mọi lý do, để được trở về, nơi có ngôi nhà nhỏ trong rừng thông bên hồ nước luôn chờ.

Cô cũng không hiểu tại sao nơi đó lại gắn bó với mình đến vậy. Không là nơi sinh ra, cũng không phải là nơi lớn lên, hay có một kỷ niệm gì quá sâu sắc để luôn nhớ về, vậy mà vẫn cứ quay quắt nhớ.

Lần đầu tiên cô đặt chân tới đây cũng là vào một ngày tháng Mười một năm nào đó đã xa lắc. Ngày ấy, cô mới từ nước ngoài trở về và đi cùng bà nội thăm một người bà con. Ngày ấy, phố còn nằm giữa rừng, thông còn reo trên mọi bước chân và cái lạnh mơn man theo gió, thổi tung những tà áo thiếu nữ trên đường.

Tháng Mười một đó, mưa dai dẳng trên phố và trên những ngọn đồi. Những cơn mưa mang hương thông, hương cỏ và hương đất về tận xóm Nhà đèn, nhuộm không gian thành một khối đẫm ướt.

ngôi nhà nhỏ, rừng thông, hồ nước sẽ luôn chờ?

Sương sớm Đà Lạt. Ảnh:Đặng Văn Thông

Những sớm tinh mơ trên căn gác gỗ, cô nằm nghe gió lùa qua những khung cửa, tiếng gà gáy buổi ban mai, tiếng chó sủa và tiếng người đi chợ lao xao. Mùi hăng nồng của gỗ thông tràn vào tấm nệm trên sàn, luồn vào chăn mền, đánh thức nỗi nhớ mùa đông ngập tràn tuyết trắng của nơi cô vừa giã từ.

Tràn ngập trong những giấc mơ non ngày ấy, vẫn là câu hỏi đúng-sai của sự trở về. Và lẫn trong hương thông là mùi khói từ bếp củi lép bép nổ của bà, mùi khoai và mùi bắp nướng, mùi nước atisô, cùng cái lạnh dịu nhẹ, như trỗi dậy từ đâu đó trong tiềm thức, khơi nên một nỗi nhớ khác, trong trẻo, tinh khiết như mưa phố núi đầu mùa.

*

Nhớ những mùa đã qua. Nhớ cả mùa đông, tháng Mười hai năm ấy, khi cô nằm mê mệt vì hít phải khí carbon từ lò sưởi than củi trong căn bungalow gỗ đóng kín, trong một chuyến công tác. Khi được tìm thấy, cô đã bất tỉnh không biết trong bao lâu. Không thể nào quên những giây phút đầu tiên, khi nhận thức vừa quay trở lại cùng nhịp thở. Cái lạnh òa ập tới, tràn ngập buồng phổi. Và trong tích tắc, cảm nhận rõ nhất vẫn là mùi thông, mùi cỏ dại, rồi mới tới tiếng lao xao xung quanh. Gương mặt của cô bạn cùng đi cúi xuống bên cô đầy âu lo. Một cảm giác bình yên lạ lùng xâm chiếm và nhấn cô chìm vào một giấc ngủ sâu không mộng mị. Trong giấc ngủ ấy, cô thấy mình đã thực sự trở về. Chút gì đó mơ hồ của phố núi, chắc cũng phần nào vì thế mà hằn sâu trong tâm thức.

Bao mùa mưa đã qua kể từ mùa mưa năm ấy. Và bao nhiêu tháng Mười một, Mười hai khác đã chất chồng theo tháng năm, như tấm áo bê tông người chất ngày một dày thêm cho núi. Mỗi lần trở lại, là mỗi lần nhớ mưa, nhớ nắng, nhớ mai anh đào, phượng tím, dã quỳ hay cỏ, bạt ngàn hồng, bạt ngàn trắng.

Cùng với nỗi nhớ ngày một dày lên, là sự xót xa cũng dày lên, khi thấy dốc xưa biến mất, hoa phai dần màu, nắng thì chói chang trên những mặt hồ. Cảm giác đó giống hệt như khi cô nghe tin Thương xá Tax ở Sài gòn bị phá, hay những hàng cây ở Hà nội bị chặt. Từ trong thâm tâm, cô biết rằng sự phát triển là tất yếu và cần thiết. Và công bằng mà nói, mức độ bê tông hoá núi rừng nơi đây vẫn còn thua xa Tam Đảo hay Sapa, những nơi mà sự nhếch nhác và xô bồ đã thành đỉnh cao.

Cái đẹp xưa duyên dáng yêu kiều bao nhiêu thì cái gọi là “đẹp” nay, lồ lộ, phô trương đến rùng mình. Không những thế, những cuộc “tổng tấn công” vào thiên nhiên đang lan rộng khắp nơi, đến cả nơi này. 

ngôi nhà nhỏ, rừng thông, hồ nước sẽ luôn chờ?

Ảnh trưng bày tại không gian Kỷ vật Đà Lạt, 2017.

Những lễ hội mang tên hoa có thật sự để tôn vinh hoa? Đồi cỏ hồng oằn mình dưới những bánh xe chở vật dụng sắp đặt cho một lễ hội vinh danh cỏ hồng hoành tráng. Dã quỳ gục đầu héo hon dưới chân, tàn tạ ngay khi đang thì con gái, sau khi bị vặt hái không thương tiếc làm đạo cụ cho trai xinh gái đẹp. Và rác, ngay trên những luống hoa vốn được coi là niềm tự hào của phố núi, bên những bìa rừng, dọc theo những con suối hay bên hồ. Những toà nhà cao tầng xanh đỏ nghênh ngang, che khuất tầm nhìn về thung lũng. Những biệt thự cổ từng làm nên bộ mặt phố tuyệt đẹp, hài hoà với thiên nhiên, nay hoang phế, tàn tạ.

Cô luôn tự hỏi, sẽ còn lại gì sau những cuộc bể dâu như những cơn sóng thần ngày một nhiều hơn? Nhân gian còn lại chút gì ?

Những gì con người đang làm với thiên nhiên không gì khác hơn là sự phản chiếu việc con người đang làm với bản thân và với nhau. Câu hỏi về đúng-sai bỗng nhiên lại trỗi dậy sau bao nhiêu năm. Và cô lại thấy mình trong cuộc kiếm tìm, một hành trình mấy chục năm dường như chưa có hồi kết.

Tháng Mười một, phố núi vẫn mưa rả rích. Ngôi nhà nhỏ trong rừng thông thường chỉ có vài giờ nắng khi sáng và vào lúc xế chiều. Nhưng bấy nhiêu đó cũng quá đủ để làm dịu đi nỗi nhớ luôn mênh mông trong cô. Ngay phía hàng rào ngăn khu vườn là một đồi cỏ dại và dã quỳ. Những thân cỏ hồng nhỏ nhắn mảnh mai, những thân cỏ họ đậu cao quá đầu người đang vào mùa trổ bông. Màu vàng chanh hoang dại của loài hoa cỏ hòa cùng màu vàng đậm hoa dã quỳ là điểm nhấn dễ chịu trên nền thông xanh, kéo tầm nhìn hun hút tới tận mép nước. Nơi cỏ nở hoa nhiều nhất, là nơi có những con chim trắng làm tổ. Buổi chiều, những tia nắng hiếm hoi của chiều đông dát một lớp bạc lên mặt nước lấp lánh.

Có một buổi sáng cô dậy rất sớm, mặc ấm và leo lên chiếc Honda cà tàng mượn của người bạn, ngược về phía Thung lũng Vàng. Trời vẫn tối như bưng, nhưng  gió đông và khí lạnh của rừng về đêm đã làm cô hoàn toàn tỉnh táo và đầy phấn khích. Vứt chiếc xe ở chân dốc, cô leo lên đồi, cùng lúc với những tia nắng đầu tiên của một ngày mới. Không còn thấy lạnh, cũng chẳng biết tới gió, cô nằm áp mặt lên cỏ và nhắm mắt lại. Mùi cỏ hồng nghe rất rõ.

Đà Lạt tháng Mười một có mùa cỏ hồng. Mùa đi ngang, phủ khắp các triền đồi, lan theo phố, ngược theo những con dốc về với rừng. Mùa rất lạ. Mùa nhuộm màu cỏ theo từng tia nắng hiếm hoi. Mùa đang trôi. Ở nơi xưa mà muôn đời không cũ. Mùa  có đưa người về chốn bình yên? Hương thông, sắc hồng của cỏ và không khí ẩm ướt của những cơn mưa rừng  có làm dịu đi những nỗi đau, làm vơi đi cái nóng trong đầu và xua đi sự lạnh lẽo trong tim không?

Bấy nhiêu đó, có đủ mênh mông cho cô tựa vào ?

Vào cái đêm trăng tròn hôm ấy, khi ngắm vầng trăng trôi trên bầu trời mùa đông phố núi đầy mây mà vẫn lấp lánh sao, cô đã tin rằng mình không đơn côi trong hành trình kiếm tìm.

Linh Trần

Đăng bởi: Ngọc đại Khúc

ALONGWALKER Singapore: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Philippines: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Indonesia: Saluran untuk mengeksplorasi pengalaman para pemuda global ALONGWALKER Malaysia: Saluran untuk menjelajahi pengalaman global belia ALONGWALKER Japan: 発見・体験、日本旅行に関する記事 ALONGWALKER Thailand: ช่องทางในการสำรวจประสบการณ์ของเยาวชนระดับโลก