Top 80+ Bài Thơ Tình Yêu Bất Hủ

  1. Những Bài Thơ Hay Về Tình Yêu
  2. Những Bài Thơ Tình Bất Hủ Việt Nam
  3. Thơ Về Tình Yêu Ngắn
  4. Thơ Tình Bất Hủ
  5. Thơ Tình Yêu Hay
  6. Câu Thơ Hay Về Tình Yêu Tuổi Học Trò
  7. Thơ Tình Hài Hước
  8. Thơ Tình Mùa Đông
  9. Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ
  10. Thơ Tình Yêu Buồn
  11. Facebook Thơ Hay Về Tình Yêu
  12. Những Câu Thơ Hay Về Tình Yêu
  13. Thơ Tình Yêu 2 Câu
  14. Câu Thơ Hay Về Tình Yêu Vĩnh Cửu
  15. Thơ Tình Lục Bát
  16. Câu Thơ Hay Về Tình Yêu Tiếng Trung

Những Bài Thơ Hay Về Tình Yêu

Giữa cuộc đời em chỉ nhìn có anh

Cái nhìn đầu đã đượm màu thắm thiết

Bởi chút duyên ẩn từ trong sâu thẳm

Hay anh giống điều gần gũi trong em.


Phút nhẹ lòng anh vui vui tự hỏi

Nhưng thấy cần chi giải thích rạch ròi

Khi tim anh mãi đã có em rồi

Và anh cũng nhận lòng anh rồi đó.


Em đã tặng anh bài thơ hay nhất

Bài thơ hay phải đâu cần nhiều lời

Anh giờ biết thơ giống như là tim

Đã xúc động trước điều tươi thắm mãi.

Đã gặp hình hài niềm yêu trọn vẹn

Về một sắc đậm đà trong tình đời

Sau thấp thoáng cuộc đời ta đi qua

Tim chợt thấy niềm tin hoà nhịp đập.


Những cây số chỉ con đường vời vợi

Anh chẳng lo chẳng gì ngăn cách ta

Một niềm yêu đã ngân mãi khúc ca

Một bài ca ngân từ tim đập mãi.


Em theo dòng người về đến quê anh

Qua những con sông hiền hòa uốn khúc

Qua những con đường bạt ngàn thẳng tắp

Cây trái rực màu xanh đỏ vàng nâu


Chân bước ngập ngừng ngã rẽ không sâu

Ta nhận ra nhau vỡ òa màu nắng

Em thẹn thùng anh lâng lâng đỏ mặt

Hai đứa cùng cười nhịp bước song đôi


Tiếng chim chào mào ríu rít tinh khôi

Chú chim gáy gù trên cành nhảy nhót

Hoa trái trong vườn trĩu mùa quả ngọt

Ngọn gió thu về dịu mát trong nhau


Ta cứ ngại ngùng chẳng nói tròn câu

Tay siết tay nhau chuyền qua hơi ấm

Bữa cơm gia đình ngọt ngào nồng đậm

Hạnh phúc tuyệt vời hai đứa từng mơ


Kẽo kẹt trưa chiều nhịp võng đong đưa

Ta kể nhau nghe những ngày đông giá

Hạnh phúc mong manh dòng đời hối hả

Trái chín ta cầm anh nhé ! Đừng quên


Mai em về nhớ mãi phút thiêng liêng

Nhẫn cưới trao tay vơi đầy kỷ niệm

Bốn mắt nhìn nhau… dịu dàng tha thiết

Nỗi nhớ đong đầy da diết trong tim.


Em không biết tự khi nào anh nhỉ

Hai đứa mình luôn nhớ, nghĩ về nhau

Gửi yêu thương nhen hạnh phúc muôn màu

Xua tan hết muộn sầu nơi đáy dạ

Em không biết tự khi nào anh đã

Nắm tay em qua vất vả đời thường

Bàn tay nào gạt nước mắt em tuôn

Tô thắm lại má hường em đã nám

Anh có biết một mối tình thắm đậm

Tự trái tim nơi sâu thẳm tâm hồn

Em dụm dành trao nguyện ước sắt son

Anh hãy nhận giữ vẹn tròn anh nhé!

Thu đã chớm thoảng từng cơn gió nhẹ

Tựa lời anh khe khẽ tự phương nào

Qua núi đồi qua biển rộng xôn xao

Âu yếm lạ ngọt ngào bên em mãi

Em mong lắm một ngày ta gặp lại

Dẫu mùa Đông ân ái cũng thêm nồng

Anh có cùng suy nghĩ với em không?

Em đã biết nhưng thật lòng… vẫn hỏi..


Ra đi mười mấy năm ròng

Thèm nghe điệu nhạc Room Vong quê mình

Đâu rồi những mái đầu xanh

Thẹn thùng đôi lứa tự tình dưới trăng.


Bây giờ nguyệt khuyết sương giăng

Tìm em vấp phải ngõ lòng quạnh hiu

Chôl Chhnăm thắm thiết bao điều

Mà sao một đoá hoa yêu úa màu.


Một mình tắm phật nghẹn ngào

Phật ơi, cứu vớt nỗi sầu giùm con !

Thời gian còm cõi tim mòn

Mà sao vô nghĩa lòng son với tình.


Cây đa bên cạnh sân đình

Cho xin chôn một chuyện tình ngày xưa.


Anh mang lời bạc ru tình

Tình ơi ngủ nhé trong mành giấc đau

Phụ em anh hóa đá sầu

Thuỷ chung giờ hóa thành câu… bội thề.


Ru tình trong cõi u mê

Đường nghèo anh vẫn đi về riêng anh

Phương em trăng ngọc mây lành

Phương anh tàn rụi tình lành lạnh rơi.


Hôm qua tình đã chết rồi

Đào thời gian lấp cho đời lãng quên.


Anh mặc sương giá buốt

Đội vầng trăng cuối đêm

Lời tạ từ không nói

Hành trang tình trong tim.


Sớm mai em thưc vội

Thời gian thành biệt ly

Đừng trách ngươi yêu nhé!

Kẻo đường dài người đi.


Ra đi em cứ an lòng

Mà lo trả nợ phiêu bồng phù sinh

Tiếc chi tà áo thư sinh

Nhớ chi cái thuở tuổi xanh qua rồi.


Nụ hôn in dấu trên môi

Sẽ ru em trọn cuộc đời bôn ba

Làm con trả hiếu mẹ cha

Sống còn khi thác vẫn là thơm danh


Luyến lưu chi chuyện chúng mình

Thời gian còn mộng, chuyện tình còn xa

Ngày mai em trọn đạo nhà

Quay về mở hội khai hoa duyên lành.


Anh về anh khóa tim anh

Đếm từng hạt nhớ trên vành trăng mơ

Rồi anh sống với nàng thơ

Chăn tình, nuôi nợ đợi chờ duyên em.


Rưng rưng thiệp cưới trên tay

Thế là tình đã đổi thay thật rồi

Đời thêm một cuộc lỡ đôi

Và thêm một kẻ phụ người mình yêu.


Thôi tình ta chỉ bấy nhiêu

Nói thêm cũng chỉ rối chiều thôi em

Tình anh nay đã cũ mèm

Lá thu rụng xuống bên thềm bảo giông.


Ngày mai em bước theo chồng

Giữ tròn chữ hiếu đẹp lòng mẹ cha

Ngậm ngùi còn lại mình ta

Lẽ loi giữa chốn quê nhà quanh hiu.


Chiều buồn phố núi em ơi!

Màn mưa hôn cả mặt người hành hương

Lục bình thả nhớ trôi suông

Nỗi niềm vương vấn theo xuồng về xuôi.


Chiều buồn phố vắng một người

Trời sa giọt lệ núi đồi buồn tanh

Một làn gió thoảng mông manh

Hoàng hôn phủ vội một mành sương đêm.


Những Bài Thơ Tình Bất Hủ Việt Nam

Mang cho em những trải nghiệm tình yêu

Là anh đó không mĩ miều hoa lá

Anh đem đến những sắc yêu kì lạ

Luôn ngọt ngào trong cả giấc mơ yêu.


Anh bên em lặng lẽ những sớm chiều

Dù cuộc sống còn bao điều ngang trái

Vui thì ít, buồn đau thì rộng trải

Mặc trong lòng luôn khắc khoải niềm đau.


Anh dịu dàng chắp vá những nát nhàu

Biến cuộc sống thành muôn màu tươi sáng

Đẩy đau khổ lùi vào trong dĩ vãng

Dẫn thuyền tình cập cảng bến bờ yêu.


Để đêm đêm cơn mộng mị vơi nhiều

Thay vào đó giấc mơ yêu bùng cháy

Nồng nàn quyện cho tình yêu tan chảy

Cho qua đi hết thảy những lấm lem.


Anh yêu ơi em vẫn cứ say mèm

Đêm qua vội chưa đã thèm cơn khát

Mùi ân ái vẫn đâu đây ngào ngạt

Trái tim này dào dạt giấc mơ yêu.


Cuộc đời này anh nghiệm mỗi một câu

Khi gặp em tình đầu là tình cuối

Anh cũng biết chẳng thể nào mê muội

Yêu một người đắm đuối mãi vậy đâu

Nhưng tim anh vốn chứa vạn nỗi sầu

Đầy thương tích vì đời nhầu nhĩ lắm

Anh chưa từng yêu một người say đắm

Gặp em rồi anh ngỡ nắng mùa đông

Xua tan bao lạnh giá ngụ trong lòng

Đem yêu thương cùng tình nồng sưởi ấm

Khơi mạch nguồn huyết quản dồn sâu đậm

Những rung động thấu ngấm vị hương yêu

Anh vốn dĩ là con bến cô liêu

Đời lỡ nhịp hắt hiu sầu lay lắt

Cám ơn em đã đong đầy góp nhặt

Tặng riêng anh mảnh tình vắt ngang vai

Vẫn chẳng biết được câu chuyện tương lai

Nhưng anh chắc không yêu ai hơn nữa

Anh sẽ làm để thực hiện lời hứa

Mãi bên em thắp ngọn lửa tình đầu.


Chia tay rồi em có tiếc anh không

Có ước mong chúng mình quay trở lại

Hay bàn chân em lạnh lùng bước mãi

Về một nơi ta chẳng thể chung đường…


Chia tay rồi em có thấy cô đơn

Lúc vắng anh có buồn không em hỡi

Dạo phố xưa có quen lòng chờ đợi

Hay bây giờ đã sánh bước cùng ai…


Chia tay rồi kỷ niệm có nhạt phai

Bài thơ cũ thấm hoài trang nước mắt

Có khi nào em cúi đầu gom nhặt

Mớ câu thề đã vàng úa trong tim…


Chia tay rồi có nhớ cũng đừng tìm

Mảnh ký ức đã chôn vùi rách nát

Em đã chọn đi chung đường kẻ khác

Đừng gọi về dĩ vãng chỉ thêm đau…


Chia tay rồi xin đừng nhắc tên nhau

Dù vô tình chỉ là câu chuyện phiếm

Xóa hết đi những dư tàn hoài niệm

Để lòng không day dứt lúc bên người…


Chia tay rồi em có thấy thật vui

Có ngậm ngùi những đêm dài mất ngủ

Tim có đau nghẹn ngào trong hơi thở

Miệng mỉm cười mà nước mắt trào tuôn…


Chia tay rồi ai đó sẽ tốt hơn

Sẽ yêu em như anh từng yêu chứ

Anh muốn hỏi một lần này thôi nữa

Chia tay rồi… Em có tiếc anh không ???


Thơ Về Tình Yêu Ngắn

Ta hẹn nhau vào một buổi chiều đông

Em tỏa nắng như mặt trời mùa hạ.

Tay buông lơi như đánh rơi tán lá.

Khẽ nhoẻn cười: “tay anh có lạnh không?”

Khăn choàng vai, môi nhỏ thoáng chu cong

Chân sáo níu tay anh tan vào phố

Hoàng hôn buông đổ bóng mình ngồ ngộ

Bóng lớn to tròn bên bóng nhỏ tung tăng.


Ai bán cho tôi một mảnh tình

Để tôi thay vải, may áo xinh

Để tôi khỏi lạnh khi đông đến

Để tôi được thấy nắng lung linh.


Đêm nay mượn rượu để say

Quên bao kỉ niệm chia tay người tình

Vùi chôn đi một bóng hình

Bao năm đeo đẵng làm mình khổ đau


Tim yêu dù phải nát nhàu

Người ơi gạt lệ quên sầu ra đi

Bùi ngùi giây phút biệt ly

Bởi không duyên nợ thôi thì chia xa


Thơ Tình Bất Hủ

Cảm ơn đời mang anh đến bên em

Cho em thấy được ngọt ngào hạnh phúc

Được bên anh trong từng giờ từng phút

Tim rộn ràng theo tiếng gọi tình yêu


Chút nhớ nhung em gửi gắm bao điều

Những lời hứa cho mối tình trọn vẹn

Tỏa hương sắc cùng bao lời ước hẹn

Khi xa rồi lòng trống vắng mênh mông


Đã yêu rồi anh có nhận thấy không

Một nỗi nhớ cồn cào dâng trong dạ

Khúc tình mộng đang ngân lên rộn rã

Để nhớ hoài vòng tay ấm đê mê


Bao yêu thương từng đêm cứ hiện về

Cứ lặng lẽ theo em vào giấc ngủ

Làn môi thắm vẫn còn luôn ấp ủ

Nụ hôn nồng mà anh đã từng trao.


Nụ hôn ân ái ngọt ngào

Phút giây hạnh phúc gửi trao mặn mà

Dâng trào cảm giác thăng hoa

Men nồng ái đượm đậm đà hương yêu.

Bờ môi xinh xắn mỹ miều

Khiến anh lạc bước phiêu diêu cùng nàng

Tim lòng rạo rực xốn xang

Ru hồn phiêu lãng thiên đàng mộng mơ.

Khát khao thỏa nỗi đợi chờ

Cùng nhau ta dệt sợi tơ chỉ hồng

Để rồi thỏa ước vẹn mong

Nghĩa tình đằm thắm ấm nồng có nhau.

Ông Tơ đã bắc nhịp cầu

Lại thêm bà Nguyệt đưa câu ái tình

Em là cô gái đẹp xinh

Anh chàng trai lịch chúng mình nên duyên.

Từ đây bến đã có thuyền

Đôi ta hạnh phúc khắc tên thiệp hồng

Cho dù bão táp mưa giông

Hay đường rẽ ngoặt vững lòng bước đi.

Sớm hôm chung một lối về

Buồn vui cay đắng sớt chia ta cùng

Suốt đời son sắt thủy chung

Tình nghĩa vợ chồng… hạnh phúc bền lâu.


Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ

Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể


Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ


Trước muôn trùng sóng bể

Em nghĩ về anh, em

Em nghĩ về biển lớn

Từ nơi nào sóng lên?


Sóng bắt đầu từ gió

Gió bắt đầu từ đâu?

Em cũng không biết nữa

Khi nào ta yêu nhau


Con sóng dưới lòng sâu

Con sóng trên mặt nước

Ôi con sóng nhớ bờ

Ngày đêm không ngủ được

Lòng em nhớ đến anh

Cả trong mơ còn thức


Dẫu xuôi về phương bắc

Dẫu ngược về phương nam

Nơi nào em cũng nghĩ

Hướng về anh – một phương


Ở ngoài kia đại dương

Trăm nghìn con sóng đó

Con nào chẳng tới bờ

Dù muôn vời cách trở


Cuộc đời tuy dài thế

Năm tháng vẫn đi qua

Như biển kia dẫu rộng

Mây vẫn bay về xa


Làm sao được tan ra

Thành trăm con sóng nhỏ

Giữa biển lớn tình yêu

Để ngàn năm còn vỗ


Thơ Tình Yêu Hay

Anh muốn mình thắp lửa trái tim yêu

Để vững lối đi qua điều trăn trở

Đưa em đến nơi tận cùng nỗi nhớ

Cùng hoá thân như gió mong mây kề..


Đem nồng nàn dâng cuộn hết đam mê

Bỏ sau tất bao bộn bề lo lắng

Cùng đắm đuối bù lúc xa thầm lặng

Cuốn nồng nàn trao khoảnh khắc thương yêu..


Tình chúng ta dâng vút tựa cánh diều

Như lúc nhỏ thấy chiều vui ký ức

Mặc gió thổi chẳng màng sợi dây đứt

Mắt ngời theo ..tay vực gió mây vờn..


Anh muốn mình có khoảng cách gần hơn

Khi đêm xuống không chập chờn canh giấc

Mọi cảm giác bên nhau luôn là thật

Trao hương tình ngây ngất để hồn phiêu…


Bên nhau dưới ánh trăng vàng

Nghe em thủ thỉ nhẹ nhàng bên tai

Em nói nhiều đến tương lai

Nói đến hạnh phúc của hai chúng mình

Anh hôn em nụ hôn tình

Trăng soi mặt nước in hình đôi ta

Không gian mặt đất giao hòa

Cảnh đêm như thể ngàn hoa sắc mầu

Dập dìu như cánh hải âu

Vòng tay ôm cả đêm thâu tình nồng

Bên nhau hai trái tim hồng

Quện thành điệu nhạc hương đồng lời thơ

Lời yêu thương nhớ mong chờ

Thầm mong mình chẳng bao giờ xa đâu

Thời gian dù có đổi mầu

Anh và em mãi nguyện cầu chung đôi.


Ngậm ngùi em nhớ thời đi học

Ngày ấy anh gọi em con nhóc

Anh lớn hơn em độ vài tuổi

học chung cứ ghẹo làm em khóc

Một sáng tụ trường anh ngẩn ngơ

Nhìn em xinh tươi như hoa nở

Từ đó anh say đắm yêu thầm

Học hành thì dỡ chỉ thích mơ

Nhà không cạnh nhau nhưng chung trường

Chẳng dám nói thương cứ theo sau

Quay lai… Anh nhìn , Em mắc cỡ…

Mắt anh ngời sáng như ánh sao

Kỷ niệm thoáng qua sẽ tan mau

Tình yêu học trò là hư ảo

Anh đi trong một chiều Phượng nở

Ánh mắt đượm buồn lời yêu trao

Từ mùa hè ấy ta mất nhau…

Anh đã phiêu bạc ở phương nào

Một lần giở lại trang lưu bút

Lòng em vấn vương chút ngọt ngào.


Câu Thơ Hay Về Tình Yêu Tuổi Học Trò

Tình yêu học trò rất trong trẻo tinh khôi

Mà người đời gán bằng cái tên “nông nổi”

Họ bảo rằng khi ta trưởng thành, thay đổi

Mới biết được tình yêu đích thực ở trên đời!


Cái thuở ấy yêu nhau đâu dám mở lời

Chỉ len lén chuyền tay những dòng thư viết vội

Em quay đi giấu ngượng ngùng bối rối

Anh cũng đầm đìa mồ hôi ướt đầy tay


Tình yêu học trò hồn nhiên lắm thay

Không có chỗ cho những điều toan tính

Dẫu chưa nắm tay, chẳng hôn môi bịn rịn

Mà vẫn nghe tim đập nhịp chân thành.


Người lớn bây giờ yêu vội quên nhanh

Tình yêu chẳng còn trong lành tinh khiết

Và đôi khi chẳng thể nào phân biệt

Chỉ yêu người ta hay yêu cả những thứ xung quanh người!


Có lẽ ai cũng có một mối tình học trò đẹp đẽ thắm tươi

Nhẹ nhàng thôi – lại thấm sâu vào ký ức

Tình yêu đó luôn tồn tại trong tiềm thức

Mà người ta vẫn gọi – mối tình đầu.


Có lẽ khi trong cuộc sống ồn ào

Tình yêu trong lành cũng nhuốm màu tạp chất

Rồi con người mệt nhoài khó tìm ra một tình yêu chân thật

Bởi những điều ban đầu họ cho là ngốc nghếch vu vơ!


Thuở ấy tôi học trò ngốc lắm

Thương thầm cô nhỏ ở bàn trên

Chẳng biết tỏ bày niềm thương nhớ

Dại khờ toàn kiếm chuyện chọc em


Có bận tà áo dài loang tím

Còn tôi ngu ngơ đến nực cười

Nghịch vẽ bằng lăng làm kỉ niệm

Mắc mưa…lem áo…lệ em rơi


Còn giấu bút, thước cùng sách vở

Không may thầy gọi em trả bài

Vở thiếu thầy phạt em điểm kém

Tặng kèm tên trong sổ đầu bài


Chẳng biết rồi trời xui đất khiến

Bữa đó chợt nổi máu anh hùng

Sâu róm, thằn lằn và rắn ráo

Lén bỏ cặp em…như gã khùng


Em giận xin thầy cho chuyển lớp

Tôi ngẩn ngơ tự trách mình

Bàn trên thiếu bóng em…trống vắng

Tôi thẫn thờ giống kẻ điên


Xa rồi thủa nhất ma nhì quỷ

Nhớ hôm lớp cũ về tựu trường

Em bảo:_ ngày xưa ông nghịch quá

Tôi mến mà hổng có dám thương


Xấu hổ tay dư thừa gãi tóc

Kí ức ngày xưa bỗng tràn về

Câu xin lỗi em từ dạo ấy

Bây giờ…dẫu muộn..ấy đừng chê


Thuở nào, hai đứa học chung

Em như cánh phượng ngập ngừng ngoài sân

Còn anh, chẳng dám lại gần

Chỉ nhìn len lén những lần em qua !

Chung trường nào có đâu xa ?

Lời thương muốn nói vậy mà lại thôi !

Chiều về, ngắm cánh phượng rơi

Em nào hay biết có người ngẩn ngơ ?

Phượng hồng ơi !, những ngày thơ

Trinh nguyên tà áo để khờ tim anh

Bao nhiêu lần, cứ loanh quanh

Đề cho cánh phượng xa cành bay đi !

Sân trường giờ có còn chi ?

Phong rêu tường cũ có gì trong nhau

Phượng hồng giờ đã về đâu ?

Góc sân ghế đá phai màu thời gian.


Thơ Tình Hài Hước

Rượu đắng, Rượu cay, Rượu vẫn hết.

Người Hứa, Người thề, Người vẫn quên…

Trái tim em chỉ 1 lần mở cửa.

Đón anh vào rồi khép lại ngàn năm.

Nhưng lần đó em quên không đóng cửa.

Anh vào rồi thằng khác cũng vào theo

Tình yêu như thể rút thăm.

Rút trúng thì sướng, rút nhầm thì đau.

Tình yêu như thể đi câu,

Anh nào chai mặt ngồi lâu mới tài.

Tình yêu như thể quan tài,

Mới loanh quanh ở bên ngoài đã run.

Tình yêu như thể dây thun,

Lúc co lúc giãn lúc thì đứt ngay.

Tình yêu như thể người say,

Lúc nào cũng tưởng đang bay trên trời.

Tình yêu như thể điểm mười,

Có học cho hết cả đời vẫn mong.

Tình yêu như thể đuôi công,

Trông thì đẹp đấy nhưng không ra gì.

Tình yêu như thể bánh mì,

Tây ta đều thích bởi vì nó ngon!

Tình yêu như thể thỏi son,

Sinh ra chỉ để làm mòn cái môi.

Anh yêu em không hề gian dối.

Tình yêu chúng mình vô đối phải không em.

Em yêu anh thì anh yêu trở lại.

Có bao giờ ăn lãi của nhau đâu.

Đầu gấu nào chả có lúc xuống giá.

Đại tá nào chả có lúc về hưu.

Nước xuôi dòng ngàn năm chảy mãi.

Cuộc đời này chỉ yêu mãi mình em

Hoa thơm, Hoa đẹp, Hoa vẫn tàn.

Tình sâu, Tình nặng, Tình vẫn tan.

Lệ nhòa chôn kỉ niệm vào quên lãng

Sống lẳng lặng qua phím tắt thời gian

Buồn thì buồn – phải chấp nhận dĩ vãng

Cố gượng cười chứ đừng khóc than van

Anh cần em như biển cần có sóng

Có biển nào không cần sóng đâu em?

Anh cần em như sương cần có nắng

Giọt sương nào không nắng mà long lanh?

Thơ Tình Mùa Đông

Đông đã về trên từng con phố nhỏ

Lạnh vai gầy… anh chợt ngó mông lung

Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng

Nhưng đông này… anh lạnh lùng đơn lẻ.


Giờ nơi đâu… người yêu xưa nhỏ bé?

Nhớ em nhiều… anh khoé mắt lệ cay

Bước một mình trên phố vắng chiều nay

Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ.


Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở

Giờ phương nào… em có nhớ anh không?

Có khi nào… nhớ kỉ niệm mùa đông

Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm?


Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm

Để đêm về… lệ ướt đẫm bờ môi

Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi

Chợt tim anh… bồi hồi bao kỉ niệm.


Nhớ đến em… anh nghe hồn tắt lịm

Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu?

Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu

Để đông sang… anh đơn sầu… cô lẻ!


Độ cuối tháng trời như không nắng nữa

Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!?

Em quên mất nụ cười em là nắng

Hay vô tình cứ thế đến rồi đi?


Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối

Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng

Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt

Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang


Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ

Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu

Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá?

Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu?


Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc

Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng

Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận

Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông…


Phương ấy bây chừ rét phải không?

Nơi anh vẫn phủ màu nắng hồng

Xót xa xin gởi về thương nhớ

Mong em ấm lại tháng ngày đông

Sáng nghe đài báo nơi ấy gió

Giá rét phong sương ngập trắng trời

Đêm về song cửa lưa thưa tuyết

Vắng rồi, em có thấy chơi vơi?

Anh nhớ tháng ngày mình bên nhau

Ngồi nghe em kể chuyện mai sau

Đi qua mùa đông đầy sương giá

Bây giờ buốt lạnh một niềm đau

Chiều nay nắng rơi đầy trước ngõ

Nhờ gió gởi về nơi phương xa

Dẫu biết em đang bên ai đó

Quên rồi cái thuở cuộc tình ta…


Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ

Em chẳng bao giờ quên anh đâu

Bao đêm không ngủ mắt rưng sầu

Cứ tưởng rằng anh không trở lại

Thơ em viết mãi chẳng thành câu


Em biết anh chẵng bỏ em đâu

Thư anh đã nói rỏ đuôi đầu

Nên em vẫn đợi và vẫn đợi

Vì biết “người ta” chẳng quên đâu


Em biết trầu xanh thương mến cau

Mong vôi về để đậm thêm màu

Thơ em sẽ không sầu đơn chiếc

Có anh về tiếp để thành câu


Em chẳng bao giờ xa anh đâu

Hôm nay và mãi mãi về sau

Dẫu thơ là ảo nhưng tình thật

Em chẳng bao giờ hết yêu đâu


Em biết trong ta còn có nhau

Dẫu người cuối bễ kẻ giang đầu

Dăm câu thơ nhớ làm thêm nhớ

Chắc chẳng bao giờ quên được đâu


Ta chẳng bao giờ xa nhau lâu

Chỉ mới vài giây đã nghe sầu

Một ngày không gặp là nghe nhớ

Trầu sẽ héo vì thương nhớ cau.


Anh gọi mưa về trên tóc em

Có cơn gió nhẹ vờn ngang mảnh tình vội

Khi yêu thương còn vụng về chưa dám nói

Sợi tơ hồng đứt đoạn để anh phải xa em.


Anh trở lại vào ngày mưa tàn nhưng chưa tạnh

Năm ấy anh chỉ đôi mươi vụng về chưa vội lớn

Em cô bé tóc nâu hay e thẹn

Cuối đầu chào anh em về kẻo lỡ một chiều mưa.


Sài Gòn đâu thiếu mưa em ơi!

Tháng bảy về gọi mưa về với nắng

Như anh gọi em trở về với hoài niệm

Một thời áo trắng anh và em bên nhau.


Nắng có vui đâu khi mưa trốn mãi không về

Mưa hờn dỗi rồi cũng phải tìm về với nắng

Em xa anh vào một chiều mưa nặng hạt

Chỉ vì anh lỡ một cuộc hẹn vì cơn mưa

Em đã đứng đợi anh cho đến khi mưa tạnh

Anh trễ chuyến đò nên để lạc mất em

Năm ấy mưa buồn như oán trách

Một mối tình thơ chóng đến rồi nhanh tàn.


Mưa về rồi nhưng em nào có về

Ngổn ngang tình dại anh đi tìm em giữa biển người vô định

Sài Gòn ai khóc than sao mưa hoài không dứt

Để mình anh lạc lối với yêu thương

Ngày em đi để tim anh ở lại

Mưa nhớ em vì anh cũng nhớ em.


Lại một chiều mưa buồn nhưng không lạnh

Anh đứng chờ em nơi công viên lộng gió

Cà phê nóng hay lòng anh đang nóng

Sao mãi dõi tìm anh vẫn chưa nhìn thấy em.


Là duyên phận đôi ta chưa vội đến

Nên mưa nhớ em cứ rơi mãi không ngừng

Anh lặng bước trở về miền hư ảo

Khẽ mỉm cười anh nắm chặt tay em.


Ngày ấy vẹn nguyên em còn nhớ

Buông lơ tình thơ anh cất vội tim em

Em trở về vào một ngày mưa nặng hạt

Ôm em trong tay anh như giữ cả bầu trời

Cảm ơn em cô bé của chiều mưa năm ấy

Là mưa nhớ em nên mang em về bên anh.


Nhớ em nhớ cả dáng hình

Nhớ lời hò hẹn ngày mình quen nhau

Trao nụ hôn kết duyên đầu

Ngọt ngào, luyến ái khắc sâu trong lòng…


Xa em anh nhớ, anh mong

Anh lưu dáng ngọc ở trong tim mình

Dịu dàng như ánh bình minh

Nồng nàn như sóng ru tình đam mê


Một chiều dạo bước triền đê

Cỏ may bám gấu đi về níu chân

Yêu em xa cũng hoá gần

Bởi em chứa cả mùa xuân ngọt ngào…


Em đẹp như ánh trăng sao

Vẹn tròn son sắc thanh tao, nồng nàn

Tình anh dịu vợi chứa chan,

Gửi hồn theo gió mây ngàn tới em!


Thơ Tình Yêu Buồn

Tuổi mười lăm em lớn từng ngày

Một buổi sáng bỗng trở thành thiếu nữ

Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ

Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ.

Mối tình đầu mang hương sắc mùa thu

Mùi hoa sữa trong áo em và mái tóc

Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt

Vậy mà tan trong sương gió mong manh.

Tại mùa thu, tại em hay tại anh

Tại sang đông không còn hoa sữa

Tại siêu hình, tại gì không biết nữa

Tại con bướm vàng có cánh nó bay.

Đau khổ nhiều nhưng éo le thay

Không phải thời Rô mê ô và Juy li et

Nên chẳng có đứa nào dám chết

Đành lòng thôi mỗi đứa một phương.

Chỉ mùa thu là tròn vẹn nhớ thương

Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ

Hương của mối tình đầu nhắc nhở

Có hai người xưa đã yêu nhau.


Chiều về, trời đổ mưa tuôn

Phải chi trời cũng dỗi hờn như tôi

Làm sao gửi nhớ đến người ?

Cho hai nỗi nhớ thành đôi vợ chồng !


Bâng khuâng hỏi khéo tim hồng

Bên này bên đó có mong có chờ

Đêm nằm đầu gác gối mơ

Hỏi nơi phương ấy người giờ ra sao ?


Cứ chiều lòng dạ nôn nao

Năm chờ tháng đợi ngày trao ân tình

Nhớ không em, chuyện chúng mình

Tỏ tình “mắc cỡ” nín thinh mỉm cười !


Nhớ nhiều ánh mắt bờ môi

Khi đôi tay nắm chẳng lơi chẳng rời

Để trăng nay nhú qua đồi

Gửi em nỗi nhớ đến người anh yêu !.


Tình hỡi bây giờ em ở đâu

Có nghe thương nhớ mộng ban đầu

Khi xưa ai nói lời hẹn ước

Bây giờ sao nỡ phụ tình nhau.


Ngày đó đôi mình tay nắm tay

Yêu thương chia sớt chuyện tâm đầu

Bao nhiêu cay đắng đời quên hết

Tình hỡi bây giờ em ở đâu?


Facebook Thơ Hay Về Tình Yêu

Đã có lúc ta ngỡ mình hạnh phúc

Con tim hồng trong lồng ngực rung lên

Khi tưởng tượng những lời nói dịu êm

Từ làn môi của em trên tin nhắn.

Đã có lúc ngỡ mình thật may mắn

Được người ta đã gửi gắm thương yêu

Trong lòng ta đã thổn thức rất nhiều

Chỉ có điều nó ở trên facebook.

Đã có lúc trong con tim thôi thúc

Nó khát thèm lời chúc phúc trăm năm

Mà không biết trong lòng ta lăn tăn

Mối tình này đang nằm trong mạng ảo.

Đã có lúc nghĩ trời thật thơm thảo

Khiến bà Tơ cùng Nguyệt lão se duyên

Khi tỉnh giấc thấy đất trời đảo điên

Đèn nick em bỗng tự nhiên biến mất!


Hôm nay đây giữa đầu đông nắng ấm

Mây vẫn hồng với lồng lộng trời cao

Trong lòng ta ôi hạnh phúc biết bao

Cùng sóng bước giữa cuộc đời thầm lặng.


Anh biết không,như muôn ngàn tia nắng

Đoạn đường đời, trống vắng đã lâu rồi

Mối tình ta giờ đâu muốn chia phôi

Có nhau rồi,giữa biển người lạ lẫm.


Và dìu nhau vui cuộc đời sống chậm

Mỗi ngày qua thêm sâu đậm nhé anh.

Trái tim yêu hái lên nhành hoa tím

Tia nắng hồng,ấm lịm giữa trời đông.


Biết rằng mạng ảo chốn “phây”

Nhưng sao lòng vẫn héo gầy vì ai

Ngu ngơ thao thức miệt mài

Ngày đêm mòn mỏi hỡi ai có tường

Bao lần muốn ngỏ lời thương

Nhưng đâu dám lại bởi đường khó đi

Người ta chắc chẳng yêu gì

Kẻ khờ chung thủy mấy khi vẹn tình

Dặn lòng cố gắng làm thinh

Để con tim được một mình thảnh thơi

Thế nhưng sao lạ vậy trời

Càng quên càng nhớ người ơi khó mà

Tình yêu mong đợi phương xa

Mai này hạnh phúc hay là niềm đau

Ước chi có phép nhiệm màu

Để ta giữ được, trước sau một người.


Trời ơi buồn đứt ruột gan

Nhưng tôi chẳng thích thở than lời nào !

Đang xuân, bỗng đổ mưa rào

Đang yêu, tình chết lúc nào chẳng hay

Vì sao người lại buông tay

Khiến tôi hứng chịu đắng cay ngậm ngùi ?

Tôi cười nhưng chẳng thấy vui

Biết đem kỉ niệm chôn vùi nơi đâu ?

Vì sao trăm nỗi u sầu

Cứ như gai nhọn cắm sâu vào lòng

Người đi vào buổi cạn đông

Cái hôm mấy đóa hoa hồng phai hương

Trời ơi tôi vẫn còn thương

Nên tôi cứ thấy vấn vương tủi hờn

Ngoài thềm gió lộng từng cơn

Bóng hình ai đó chập chờn trong mơ

Phố nằm khắc khoải bơ vơ

Từ hôm người ấy bất ngờ lìa xa

Lá khô rụng xuống thềm nhà

Bao nhiêu dấu ái đậm đà chợt tan

Trời ơi, buồn đứt ruột gan!


Những Câu Thơ Hay Về Tình Yêu

Tôi yêu em âm thầm không hy vọng,

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen.

Tôi yêu em yêu chân thành đằm thắm,

Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.”


Những tháng ngày mình cùng nhau gắn bó

Không quá hào nhoáng, không quá lung linh

Tuy có phút yếu lòng, khi thì chới với lạc hướng

Tình duyên mình đẹp như thuở kiếp trước


Giấc mơ son sắt chung lối cả đời

Mình nắm tay thưa chuyện cùng mẹ cha

Bão táp, mưa sa cũng nguyện sẻ chia

Hẹn thề trăm năm vững bền chân tình


Anh này, cùng em già đi kiếp này nhé ?


Yêu là chết ở trong lòng một ít

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu

Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.


Gom thương nhớ ta một mình lạc lõng

Bước lang thang qua ngõ vắng nhạt đèn

Lời yêu đầu chết rũ giữa môi em

Nghe đêm lạnh não nề như tiếng khóc …


Thơ Tình Yêu 2 Câu

Tình yêu như chiếc bút chì
Lâu lâu không vót tức thì vứt toi.

Với em dù lắm chua cay
Tình yêu trước gió càng lay càng bền.

Ôi hạnh phúc anh thấy mình nhỏ bé
Chép tình yêu trong trang giấy thơ ngây.

Hồn em là hoa cỏ may
Một chiều cả gió bám đầy áo anh.

Tìm em tìm hết cuộc đời
Mà sao em cứ để tôi mãi tìm

Em ngồi đàn bản tình ca
Mà sao lệ đẫm nhạt nhòa đôi mi.

Em là sóng xin đừng như sóng
Dội vào bờ xin chớ ngược ra khơi

Bên sông một đóa hoa cười
Bèo trôi lãng đãng tình người an nhiên.

Nắng mưa là chuyện của trời
Tương tư là chuyện của tôi yêu nàng

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
nên dặn lòng cố nhớ để mà quên

Đôi khi lỡ hẹn một giờ
Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm.

Câu Thơ Hay Về Tình Yêu Vĩnh Cửu

Đây hoa cúc anh tặng em một nhánh

Ý thơ tình em hãy dệt cùng anh

Em đừng tiếc mùa thu buồn u ám

Cho tâm hồn ươm mộng đẹp ngày xanh.


Anh nhốt hết nắng vàng vào khung vẽ

Để từng chiều ánh mắt vuốt tóc em

Em có biết là anh ghen lắm nhé

Chẵng muốn cho tia nắng ghé qua thềm.


Anh sẽ tặng em những điều vĩnh cửu

Trăng mãi tròn và lá thắm mãi xanh

Khắp đất trời duy nhất một mùa Xuân

Mình bên nhau là thiên đường diễm ảo.


Những bài thơ nảy sinh từ nỗi nhớ

Mọc thành giây, thành bách thảo tương tư

Khối tình yêu, tình yêu đẹp như thơ

Mãi ẩn hiện suốt quãng đường ta sống


Yêu thương ạ, em về từ ước mộng

Trời bao lạ, biển rộng, cánh đồng xanh

Giữa muôn người, sao em lại chọn anh

Đời tự đó thành tình ca rạng rỡ


Anh hạnh phúc đi vào đời chẳng sợ

Những phong ba, những cách biệt, chông gai

Tình yêu em, hải đăng sáng đêm dài

Sao Bắc đẩu dẫn thuyền mơ vượt sóng


Cảm tạ em gieo yêu thương nảy mộng

Ướp men tình bằng sức sống trái tim

Trọn đời này anh nguyện chỉ yêu em

Những khúc hát thành tình ca vĩnh cửu


Thơ Tình Lục Bát

Tình yêu là phép nhiệm màu

Giúp ta nhích lại gần nhau trong đời

Xua tan cảm giác chơi vơi

Niềm tin rực sáng, cảnh đời đẹp hơn.

Xóa đi bao nỗi giận hờn

Trí tâm thức tỉnh không sờn nghĩa ân

Gần xa trợ giúp tương thân

Anh em, cha mẹ ân cần hỏi han.

Giảm đi bao cảnh trái ngang

Nỗi lòng nhẹ nhõm, thênh thang bước đường

Không còn chua xót đêm trường

Đớn đau trăn trở, chán chường kêu oan.

Không còn là giấc mơ hoang

Nhà nhà đầm ấm vẹn toàn yêu thương

Nụ tình chớm nở vấn vương

Đua nhau khoe sắc môi hường nở hoa.


Yêu yêu yêu mãi thế này!

Tôi như một kẻ sa lầy trong yêu

Cao bao nhiêu thấp bấy nhiêu

Một hai ba bốn năm chiều rồi… thôi

Nơi này chán vạn hoa tươi

Để yên tôi hái đừng mời tôi lên

Một đi làm nở hoa sen

Một cười làm rụng hàng nghìn hoa mai

Hương thơm như thể hoa nhài

Những môi tô đậm làm phai hoa đào

Nõn nà như thể hoa cau

Thân hình yểu điệu ra màu hoa lan

Ai yêu như tôi yêu nàng

Họp nhau lại, họp thành làng cho xinh

Chung nhau dựng một trường đình

Thờ riêng một vị thần linh là Nàng…


Mưa buồn hoa lá tả tơi

Em buồn em khóc cho vơi cuộc tình !

Trăm năm là cuộc hành trình

Bao năm bóng nỡ xa hình người ơi

Díu dan chi một góc đời

Thương vay khóc mướn một thời đắng cay

Bóng chiều tóc phủ màu mây

Ráng chiều chầm chậm đưa ngày vào đêm

Quanh co cỏ ướt mi mềm

Bao thu ta đã lụy phiền trong nhau

Mưa buồn mưa suốt canh thâu

Em buồn anh cũng sầu đau bến tình

Chung riêng duyên phận chúng mình

Như hình với bóng nửa tình nửa ta

Con đường hoa gấm đi qua

Người ơi sao chằng nhạt nhòa trong em

Giọt sầu nhẹ lướt qua tim

Nghe câu lục bát nổi chìm trong tôi

Bây giờ hai đứa hai nơi

Mình em một bóng cuối trời buồn tênh


Câu Thơ Hay Về Tình Yêu Tiếng Trung

Câu Thơ Hay Về Tình Yêu Tiếng Trung Dịch thơ
断章

你站在桥上看风景,

看风景人在楼上看你。

明月装饰了你的窗子,

你装饰了别人的梦。

Tác giả: Đoạn Chương

Bài thơ nhỏ

Em đứng trên cầu ngắm cảnh

Người ngắm cảnh trên cầu lại ngắm em

Ánh trăng điểm tô cửa sổ phòng em

Giấc mộng ai kia lại được em tô điểm

如果你是我眼里的;一滴泪

为了不失去你;我将永不哭泣

如果金色的阳光;停止了它耀眼的光芒

你的一个微笑;将照亮我的整个世界

Nếu em là giọt nước mắt của anh

Để không mất đi em, anh sẽ không bao giờ rơi nước mắt

Nếu em là ánh nắng vàng rực rỡ, anh muốn dập tắt đi ánh sáng rực rỡ ấy

Mỗi nụ cười của em thắp sáng cả thế giới của anh

秋风词

秋风清,

秋月明。

落叶聚还散,

寒鸦栖复惊。

相思相见知何日,

此时此夜难为情

Tác giả: Lý Bạch

Gió thu lành

Trăng thu thanh

Lá rơi tụ lại tán

Quạ lạnh chợt rùng mình

Thương nhớ, biết bao giờ mới gặp ?

Lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình…

皑如山上雪,

皎若云间月。

闻君有两意,

故来相决绝。

今日斗酒会,

明旦沟水头。

躞蹀御沟上,

沟水东西流。

Tác giả: Trác Văn Quân

Trắng như tuyết trên núi,

Sáng tựa trăng giữa mây.

Nghe lòng chàng hai ý,

Thiếp đành đoạn tình này.

Hôm nay chén sum họp,

Đầu sông tiễn sớm mai.

Lững thững theo dòng nước,

Nước mãi chảy đông tây.