Hẹn gặp lại nhé Tây Yên Tử mùa thu!
Nghe tới Tây Yên tử lâu rồi, nhưng mãi tới hôm nay nhóm tôi mới nhen nhóm lên đường được.
Lịch trình tôi lấy từ kinh nghiệm ngay trên diễn đàn với hai ngày 1 đêm . Tự thấy sức khỏe không còn như hồi thanh niên nên chúng tôi tiếp cận Ngọa Vân bằng lối dễ dàng hơn – Dốc Voi ( nếu muốn lối gắt hơn các bạn có thể dung lối An Sinh).
Lối xuống bãi đá chồng
Đến đền Phủ, dốc Voi gửi xe tại đây. Người chủ nhà, tên Vịnh, dường như đã quen với những chuyến đi này nên khá niềm nở và chỉ cho chúng tôi chỗ để xe. Sau khi làm lễ tại đền Phủ, dốc Voi, chúng tôi lên đường. Lúc này đồng hồ chỉ 9h10.
Đoạn đường đầu tính từ nhà ông Vịnh khá dốc và lấy của chúng tôi khá nhiều sức lực. Niềm vui chợt đến khi đoạn đường bắt đầu bớt dốc. Đây là lúc chúng tôi thưởng thức những cảnh đẹp thân quen mà không bao giờ chán của núi rừng Việt Nam. Hoa trắng nở khắp rừng, có những đoạn rải rác trên lá xanh trông như một con rồng lười biếng thức dậy muộn vào buổi sáng.
Có những dải đất được phát quang, giống như những con đường đưa bạn lên cao mãi. Càng đi càng hào hứng, càng đi càng thấy đẹp. Rồi thì lối lên Ngọa Vân Am cũng hiện ra. Đi một đoạn nữa chúng tôi gặp ngôi cổ tự nổi tiếng.
Mọi thứ chìm trong mây. Mây đặc quánh, nâng bước chân người ở những bậc cuối. Chúng tôi vào hành lễ, đi thăm viếng quanh chùa và được dịp nói chuyện với ông Dân, người giúp việc cho Sư Thầy trụ trì. Ông say sưa nói về các dự án đưa cáp lên nhà mẫu và Ngọa Vân Am với một niềm tin kiêu hãnh. Rồi cũng đến lúc phải chia tay với Ngọa Vân Am, chúng tôi xuống núi dễ dàng hơn, phần vì trời đã hửng nắng, bớt trơn, phần vì đã thực hiện được gần ½ cuộc hành trình. Kế hoạch trước lúc đi là ngủ lại nhà ông Thịnh, ông lão chăn bò giờ trở nên nổi tiếng ở cung đường này. Tuy nhiên, với tinh thần đang lên, chúng tôi quyết định nhờ ông Thịnh dẫn đường đi sang chùa Hồ Thiên, một di tích nữa ở phía tây Yên Tử.
Buổi tối thực sự có ý nghĩa vì trùng với ngày cưới của cả 2 đôi. Và nến, và kẹo, và một chút cognac được bày ra. Chúng tôi chợt nhận ra, hạnh phúc chả phải đâu xa, vì nó có thể là khi người ta ngồi cùng nhau trong một chiếc nhà sàn, nghe tiếng gió hú.
Chúng ta cũng có thể đóng góp vào việc gìn giữ những kho báu về văn hóa và nghệ thuật Việt đơn giản bằng cách gì giữ những giá trị đó, bằng cách tôn trọng thiên nhiên, tự nhiên. Trên đường lên Chùa, nếu để ý các bạn sẽ thấy những dấu hiệu dẫn đường, dù nó ở trên đường hay dưới suối. Chúng tôi không biết những người đó là ai và chúng tôi muốn cám ơn họ vì những việc làm đó.
Rời Yên Tử, chúng tôi hứa với mảnh đất sẽ quay lại vào mùa thu để cảm nhận sâu sắc hơn về cảnh sắc và văn hóa nơi đây.
Kinhnghiemditour.vn – Nguồn: tổng hợp
Đăng bởi: Hải Yến