10 bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Vương Đình Trọng
Nhà thơ Vương Đình Trọng, sinh năm 1943 tại Đô Lương, Nghệ An. Ông tốt nghiệp khóa 7 Khoa Toán của Trường đại học Tổng hợp Hà Nội. Vương Đình Trọng có hơn 40 năm sáng tác thơ, hơn 30 năm làm biên tập thơ ở tạp chí Văn nghệ Quân đội. Ông là nhà thơ đặc biệt say mê Truyện Kiều của thi hào Nguyễn Du. Thơ ông có rất nhiều bài lấy cảm hứng từ Truyện Kiều. Ông hiện đã nghỉ hưu, sống cùng gia đình tại Hà Nội. Dưới đây là một số tác phẩm nổi tiếng trong hàng trăm bài thơ của ông, cùng chúng mình tham khảo nhé.
- Người đẹp và lính biên phòng
- Lên Cao Bằng
- Tam đảo
- Lời hát trên sông Đà
- Câu hò sông quê
- Chị dâu
- Mỵ Châu
- Bên mộ cụ Nguyễn Du
- Nhớ con
- Hai chị em
Người đẹp và lính biên phòng
Tác giả: Vương Đình Trọng
Người đẹp không ngủ trong lâu đàiNgười đẹp thức với mái sàn chờ đợiLính biên phòng đêm tuần tra biên giới
Mang gió từng lên từng bậc cầu thang.
Người đẹp ngồi bên bếp bóc măngNgọn măng trắng hay cổ tay ngần trắngDao thái măng thì lưỡi dao lấp loáng
Mắt cắt gì mà sắc thế mắt ơi!
Lính biên phòng đùa một câu thôiĐể được thấy người đẹp cười e lệHàm răng trắng, làn môi tươi tắn thế
Sao bàn tay người đẹp cứ hờ che?
Người đẹp quen đón các anh vềBếp lửa đỏ hong khô sương núiRá sắn luộc thơm từng ngọn khói
Bát khoai lang đảo mật, ngọt câu mời.
Không ăn nhiều, người đẹp không vuiNụ cười tắt còn lửa nào sáng đượcThì ăn thêm, đáp tấm lòng chân thật
Đường tuần tra còn lắm dốc, đêm dài.
Lính biên phòng lại đi vào mưa rơiNgười đẹp xuống tận chân thang đưa tiễnNoọng ngủ ngon! Người đẹp ờ một tiếngNghe quen rồi cứ ngọt suốt đường biên!
Người đẹp và lính biên phòng
Lên Cao Bằng
Lên đến Cao Bằng không sợ dốcĐèo Giàng, đèo gió đã lùi sauLên đến Cao Bằng không sợ đóiNước trong, gạo trắng sẵn từ lâuLên đến Cao Bằng không sợ ốm
Chợ bày ngải cứu bán thay rau…
Lên đến Cao Bằng anh chỉ sợ
Em không còn đó biết tìm đâu.
Lên Cao Bằng
Tam đảo
Say giấc suối ru, bừng dậy muộnMây tránh cho ta xếp lại mànRộng cửa nhìn ra lòng hốt hoảng:
Chắc gì còn ở chốn trần gian?
Lần hạt bồ đề, leo từng bậcNguyện lời kinh kệ, ngắn đường lênTới đỉnh vắng chùa, không dáng Phật
May mà còn gặp nụ cười em.
Lên rừng, hồn nhập PhậtMây trắng bạc đầu xanhXuống phố thân hoàn tục
Trưởng lão cũng là anh!
Tam đảo
Lời hát trên sông Đà
Đá tảng thành ghế đáCông trường hoá công viênMang ánh chiều lấp loáBạch đàn hay bạch dương?Con sông Đà bất chợtMơ màng và dịu êmKhi các anh xích lại
Bài ca ấy bay lên
Giọng trầm trầm hơi thởTheo nhịp đàn Ghi-taBiết lúc này anh nhớ”Chiều Mát-xcơ-va” (*)Tôi hát cùng giai điệuDù không thuộc lời NgaCó gì đâu khó hiểuKhi ta ngồi bên taKhi anh mang tuổi trẻ
HГЎt vб»›i nЖ°б»›c sГґng ДђГ
Nhịp tim trong áo thợTa quen nhau lâu rồiNhưng ngày hè nắng lửaĐá cũng đổ mồ hôiDa anh như quả chínCần trục quay giữa trờiTay anh như chão bệnKéo cáp cùng tay tôiKhúc quan họ tôi yêuBao lần anh cùng hátKhi chưa quen tiếng ViệtBàn tay anh đệm đànLòng theo về Kinh Bắc
Với sông Cầu, sông Thương
Trời sẫm màu hoàng hônNhìn ngôi sao đỉnh núiLòng anh vừa gặp lạiMột ngôi sao quê nhàẤm nồng từng cơn gióLời ca ấy vang xaSông Đà hoà sóng vỗ
“Chiều Mát-xcơ-va”
Lời hát trên sông Đà
Câu hò sông quê
Bến Cung anh đến đang chiềuGặp sông mà vắng mái chèo đò ngangSắc trời, mặt nước mênh mang
Lặng ngồi trên cát nhìn sang đợi đò.
Nghe thương một giọng ai hòTưởng như lời của đôi bờ nhớ nhauTiếng “ơ” cong mấy nhịp cầu
Dòng sông hẹp lại trong câu mái nhì
Đò còn bờ nớ chưa điCong cong như một nét mi xa vờiThêm câu hò nữa tới nơi
Nôn nao khách quá ơi lời đò đưa!
Dân gian chín đợi mười chờNgười trong câu hát bây giờ còn xa?Không thương thuyền vượt phong ba
Bằng thương bến nước quê nhà đợi trông.
Đò chèo ra giữa dòng sôngNón em quai buộc nên không trùng triềngSóng làm cho dáng em nghiêng
Câu hò lan gió rộng thêm mấy tầm.
Anh đi đánh giặc mười nămThuộc ngàn bến đợi, quen trăm sông chờBâng khuâng gặp lại bây giờ
Em và man mác câu hò sông quê.
Câu hò sông quê
Chị dâu
Lớn lên cách mấy bờ ràoMột ngày vui, Chị bước vào nhà emÁo cánh nâu, quần lụa đenCặp ba lá sáng, ngôi nghiêng mái đầuNhà chồng, chồng ở nhà đâuEm chồng đông, Mẹ chồng đau ốm nhiềuLàm dâu gặp phải cảnh nghèo
Đôi bàn tay Chị chống chèo lo toan
Quê mình cái nắng chang changTrận mưa tháng tám lụt sang tháng mườiKhi mưa dầm, lúc nắng phơi
Âm thầm một Chị qua thời trẻ trung
Bữa cơm em út quây vòngĐầu nồi, đơm xới tay không kịp rờiNhớ ngày giáp hạt Chị ơi
Cả nhà trừ bữa một nồi canh rau
Nghĩ mà thương lắm Chị dâuChiều mưa, gạo hết, Mẹ đau cuối giườngEm ngồi đôi mắt nhoà sươngNón tơi, cắp rá ngang vườn Chị điChiều ơi mưa mãi làm gì
Hoàng hôn đừng xuống trước khi Chị về!
Em vào đại học xa quêĐi biền biệt những mùa hè chiến tranhRồi yêu, rồi lập gia đìnhQuê nhà tình Chị giữ dành không vơiKhông quen thương nhớ gửi lờiEm về, chị vẫn là người chị xưaBàn chân bẫm ngón đường mưa
Bữa ăn thêm quả trứng mua xóm giềng…
Tóc giờ sợ bạc đã chenCon đầu sinh cháu Chị lên bậc BàEm về, em lại đi xaCanh tư Chị thức bếp nhà lửa nhenTiễn đưa, chân Chị không quen
Gói cơm nếp lạc theo em lên tàu
Ngoái nhìn núi dựng phía sau
Em tìm dáng Chị cuối màu trời xanh.
Chị dâu
Mỵ Châu
Khi quay lại chém con sau yên ngựaAn Dương Vương, người đã nghĩ suy gì?Hay cùng đường, ai cũng là giặc giã
Và nghe lời mách bảo của Kim Quy.
Kẻ thù ở sau lưng – dù lời thần đi nữaNgười phải trông bằng chính mắt của mìnhCông chúa Mỵ Châu nép Vua cha, run sợ
Khi nửa trời khói lửa đao binh
Lông ngỗng rơi, lông ngỗng rơi trắng lốiDứt áo ra như dứt thịt da mìnhPhút ly loạn, chàng ở đâu chẳng tới
Trọng Thủy ơi, thiếp đã chạy xa thành!
Nước mắt rơi xoay tròn cơn gióLưng Cha cùng lưng ngựa đẫm mồ hôiLông ngông hết, thiếp sẽ rời lựng ngựa
Làm chiếc lông cuối cùng đợi chàng đấy, chàng ơi.
Và bất ngờ, An Dương Vương quay lạiTưởng có lời an ủi của vua chaMỵ Châu ngửng mặt nhìn chờ đợi
Tб»« trб»ќi cao, mб»™t Д‘Ж°б»ќng kiбєїm sГЎng loГ
Không phải lông ngỗng rơi mà đầu lăn xuồng đấtNằm cuối đường như dấu chấm câuSao bi chém? My Châu không hề biết
Máu tụ thành sỏi đó đất Hoan Châu.
Đã là vua lại có thần mách bảoTưởng sáng suốt hai lần và công lý gấp đôiMà người chết, không hiểu sao mình chết
Thì hồn oan còn đập cửa muôn đời.
Mấy ngàn năm dâu bể, lở bồiLúc yên bình và cả khi giặc giãXin đừng trách Mỵ Châu thêm nữa
Yêu chân thành, thật có tội gì đâu?
Mỵ Châu
Bên mộ cụ Nguyễn Du
Tưởng rằng phận bạc Ðạm TiênNgờ đâu cụ Nguyễn Tiên Ðiền nằm đâyNgẩng trời cao, cúi đất dàyCắn môi tay nắm bàn tay của mìnhMột vùng cồn bãi trống trênhCụ cùng thập loại chúng sinh nằm kềHút tầm chẳng cánh hoa lêBạch đàn đôi ngọn gió về nỉ nonXạc xào lá cỏ héo honBàn chân cát bụi, lối mòn nhỏ nhoiLặng im bên nấm mộ rồi
Chưa tin mình đã đến nơi mình tìm
Không cành để gọi tiếng chimKhông hoa cho bướm mang thêm nắng trờiKhông vầng cỏ ấm tay người
Nén hương tảo mộ cắm rồi lại xiêu
Thanh minh trong những câu KiềuRưng rưng con đọc với chiều Nghi XuânCúi đầu tưởng nhớ vĩ nhânPhong trần còn để phong trần riêng aiBao giờ cây súng rời vaiNung vôi, chở đá tượng đài xây lênTrái tim lớn giữa thiên nhiên
Tình thương nối nhịp suốt nghìn năm xa…
Bên mộ cụ Nguyễn Du
Nhớ con
Tác giả: Vương Đình Trọng
Mẹ nghề y nhiều đêm trực vắng nhàTròn một tuổi, gửi con về quê ngoạiQuê ngoại con là quê mẹ đấySao bây giờ mẹ thấy xa xôiMột con đường mờ mịt mưa rơiMột con đường gió mùa nào cũng ngượcMột chuyến phà, người chờ hai bờ nướcChiếc cầu phao, sóng nổi bồng bềnhCon xa rồi, mẹ thức với mông mênhQuờ cánh tay thấy giường chiếu rộngVõng cởi rồi, còn dây buộc võngTiếng à ơi vương vấn ở hai đầuCon xa tuần, mẹ tưởng tháng lâuCon xa tháng, thấy năm dài đằng đẵngĐâu mái tóc vàng hoe tơ nắngMôi ngây thơ tập gọi: Ơi bà !Nửa năm rồi con mới thấy mặt chaCha trở về, rồi cha đi, vội lắmĐừng trách con ơi, cha là người línhNgười lính mấy khi được ở gần nhàMẹ đưa con về ở với bàTình thương mẹ san đều hai ngảNửa theo gió gửi đi miền đất lạNửa hoà vào con sóng vỗ, lời ruNỗi lòng cha cũng hai nửa phân chiaNửa nhớ con, nửa thương về nơi mẹChỉ riêng con còn thơ dại quáCó bao giờ con biết nhớ cha đâuCó bao giờ con biết nhớ cha đâuNỗi nhớ ấy con giành về nơi mẹCha đi suốt một thời trai trẻVẫn nguyên lành trong mẹ buổi chia tayVẫn nguyên lành như nỗi nhớ hôm nayDáng cha đi trong điệp trùng đội ngũĐừng trách mẹ những đêm dài ít ngủ
Nhớ thương là hạnh phúc những ngày xa.
Nhớ con
Hai chị em
Tác giả: Vương Đình Trọng
Nín đi em, Bố Mẹ bận ra tòa!Chị lên bảy dỗ em trai ba tuổiThằng bé khóc bụng chưa quen chịu đói
Hai bàn tay xé áo chị đòi cơm.
Bố mẹ đi từ sáng, khác mọi hômKhông nấu nướng và không hề trò chuyệnHai bóng nhỏ hai đầu ngõ hẻm
Cùng một đường sao chẳng thể chờ nhau?
Biết lấy gì dỗ cho em nín đâuNgoài hai tiếng ra toà vừa nghe nóiChắc nó nghĩ như ra đồng, ra bãi
Sớm muộn chi rồi bố mẹ cũng về.
Mẹ bế em âu yếm, vuốt veBố xách nước khi mẹ vừa nhóm bếpNó sung sướng vào ra tíu tít
Rồi quây quần, nồi cơm mở vung ra!
Nó biết đâu bố mẹ nó ra toàĐối mặt nhau, đối mặt cùng pháp lýChẳng phải chỗ năm xưa đi đăng ký
Chẳng phải lời dịu ngọt tháng ngày xa.
Nó biết đâu Bố Mẹ nó ra toàLà cầm cưa xẻ ngang tình đoàn tụĐứa còn Mẹ thì thôi, không còn Bố
Hai chị em rồi sẽ mất nhau…
– Nín đi em! Em khản giọng khóc gàoChị mếu máo, đầm đìa nước mắtNhững bố mẹ bên bờ chia cắt
Phút giây thôi, hãy nghe tiếng con mình!
Hai chị em
Thơ Vương Đình Trọng khá tinh tế về câu chữ cũng như hình ảnh. Đọc thơ của ông độc giả sẽ có những cảm xúc tuyệt vời về cuộc sống cũng như tình người.
Đăng bởi: Bạch Khả Ngọc