Cung phượt Phú Yên – Mảnh đất của tình thương nơi lẽ ra ta phải tới từ lâu
Sài gòn thời tiết dạo này đỏng đảnh rõ ràng vừa vui đấy lại sụ mặt ra ngay được khiến tâm trạng tôi không còn cảm xúc để làm việc, mỗi ngày tới văn phòng cả giác ngồi trên ghế mà chân chỉ muốn chạy đi đâu đó, người ở đây nhưng tâm hồn lại đang bay theo những cung đường tôi đã từng qua. “Tôi là kẻ không biết nhớ!” Ngày trước, khi ai hỏi “Đi học xa nhà vậy, lại không hay về, thế có nhớ nhà không?” tôi vẫn hồn nhiên trả lời” Tôi là kẻ không bao giờ biết nhớ”. Chuyện sẽ chẳng có gì cho đến khi tôi bắt đầu những chuyến đi phượt tại Sài Gòn. Mỗi vùng đất đi qua đều để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc từ khung cảnh, con người cho đến trải nghiệm dừng như tôi đã quen dần đi với những cuộc hành trình tới đó đây. Điều đáng nói nhất là càng đi nhiều, tôi lại quay ra viết nhiều về Sài Gòn, hàng cây, góc phố, bờ sông, những tòa nhà cao tầng,… cứ lặng lẽ đi vào từng trang viết của tôi, chễm chệ ngồi đó như một lẽ hiển nhiên. Thành phố chứa đựng cả thời niên thiếu bồng bột xốc nổi, rồi cũng ôm ấp luôn của tôi tuổi trẻ đầy sóng gió, nhưng sinh động. Thành phố đáng chán! Thành phố cho tôi nơi lẩn trốn khi đang bỏ chạy, cho tôi nơi nương tựa, rồi cũng chính thành phố quăng tôi ra giữa cuộc đời tàn nhẫn, cho tôi ước mơ, rồi tước đi của tôi mơ ước, đền lại một ý chí vững vàng, đến mức bất cần. Như vậy có đáng để nhớ chưa Còn quê hương??? Khi rời đi, trong lòng không chút lưu luyến, mấy năm đầu, thậm chí tôi còn kiếm cớ thoái thác để không về. Rồi nhiều tuổi hơn một chút, biết quyến luyến Sài Gòn, biết quấn quýt những miền đất đã đặt chân qua, tôi mới ngồi nghĩ về nơi đã chôn rau cắt rốn. Quê hương không có lỗi! Tất cả là do tôi đã tìm cách chối bỏ nó bằng tất cả sự ngu xuẩn của mình. Quê tôi đẹp, buồn, nhưng đẹp, với khung cảnh thanh bình đến quặn thắt. Tây nguyên đất đỏ như máu thịt! Bạn đã từng trải nghiệm cung phượt Hà Giang chưa hãy cùng khám phá nhé. Trên giấy chứng minh nhân dân của tôi, nguyên quán ghi Bình Định. Tôi đã về quê một lần khi còn nhỏ, khoảng 15 năm trước, kí ức mờ nhạt chỉ có con rắn bò trong ruộng rau muống, nước dừa non vừa ngọt vừa chua, ngôi nhà vách đất và nước biển mặn chát. Đó là lần đầu tiên tôi thấy biển! Sau khi tốt nghiệp đại học, giữ lời hứa, ba dẫn tôi “vinh quy bái tổ”, vẫn con đường mòn men theo bờ ruộng, y như ...