Lên rừng xuống biển: có một Việt Nam đẹp hiền hòa
Chỉ cần bước ra khỏi nhà, mang theo một trái tim phóng khoáng và rộng mở, bạn sẽ nhận ra đất nước Việt Nam mình đẹp bình yên, hiền hòa đến nhường nào, dù là có lên rừng hay xuống biển, lên núi hay về đồng bằng,…
Không biết nên dùng vốn từ nghèo nàn có sẵn, hay cố gắng bắt chước lời hay ý đẹp, ngôn từ hoa mỹ từ sách vở để chú thích cho những bức ảnh chụp Việt Nam trong nhiều hành trình, chuyến đi từ nhiều năm qua của mình… Thôi thì, có lẽ đành lặng im để nghe ảnh kể chuyện. Và xin vay mượn những câu thơ, lời bài hát về quê hương đất nước để nói lên tiếng lòng – tình yêu dành cho xứ sở thanh bình này!
“Khi ta lớn lên Đất nước đã có rồi
Đất nước có trong những cái “ngày xửa ngày xưa…” mẹ thường hay kể
Đất nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn”
(“Đất nước” – Nguyễn Khoa Điềm)
Quê hương anh miền sơn cước Hà Giang Núi trùng điệp ngỡ ngàng trong cảnh sắc (“Về quê anh em nhé” – Thái Xuân)
“Sapa mây trắng hững hờ Níu chân lữ khách ngẩn ngơ quên về Bồng bềnh một thoáng đê mê Trăm năm duyên nợ câu nghê mặn nồng” (“Sapa một thoáng đê mê” – Quy Ngọc)
“Tràng An lượn muôn màu khoe sắc thắm Quê em đẹp phong cảnh hiền hòa lắm Mời anh về cùng ngắm cảnh quê hương.” (“Về với Ninh Bình quê em” – Hoa Đồng Nội)
“Dù có đi bốn phương trời Lòng vẫn nhớ về Hà Nội Hà Nội của ta, thủ đô yêu dấu” (“Nhớ về Hà Nội” – Hoàng Hiệp)
“Chiều Phố Núi mù sương ta mãi đợi Dưới hoàng hôn một sắc áo ai vàng” (“Đà Lạt lập đông” – Nguyễn Nhật)
“Đắk Ke mây nước mênh mông Sắc trời se lạnh cho lòng ngẩn ngơ” (“Mời em về Kon PLông” – Xuân Lê)
“Thà cứ để trái tim mình khao khát Còn hơn đời biển man mác nỗi buồn.” (“Tình của biển” – Nguyên Ngọc Thiên Băng) Ảnh: biển Lộ Diêu, thị xã Hoài Nhơn, Bình Định
“Nhà Bè nước chảy chia hai Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về” (Ca dao)
“Chẳng bao giờ Sài Gòn thấy nghỉ ngơi Như sức trẻ luôn tràn trề nhựa sống” (“Yêu quá Sài Gòn” – Trung Hưng)
“Hoa rụng hết, mưa đã tạnh, núi non tịch mịch Một tiếng chim kêu lại cảnh xuân tàn” (“Mạn hững ở Sơn Phòng” – Trần Nhân Tông) Ảnh: thiền viện Chơn Không, Bà Rịa – Vũng Tàu
“Uống giọt quê hương giữa xứ dừa Nghe hồn lịm mát lúc ban trưa” (“Giữa xứ dừa” – Thanh Sơn)
“Mình ngồi bên nhau nghe tiếng chuông chùa Chùa Miên bình yên câu hát xa đưa” (“Tùy hứng lý qua cầu” – Trần Tiến) Ảnh: chùa Mới, An Giang.
Đăng bởi: Biên Nguyễn Khắc