Bùa Mê Ở Xứ Phù Tang
Vào tầm này năm ngoài mấy chị em mình đã bị… bỏ bùa mê ở xứ Phù Tang.
Với hành trình xuyên qua vùng núi miền Trung nước Nhật, tour nhà mình chọn hầu như vắng bóng phố xá sầm uất, chỉ đầy ắp thiên nhiên. Và thiên nhiên mùa thu ngự trị trên khắp một vùng rừng núi trập trùng của đất nước Mặt Trời Mọc chính là “bùa mê” đối với chị em mình.
Trước mắt mình, cảnh sắc xứ này hiện ra toàn mỹ như một tác phẩm non bộ size khủng, được chế tác bởi một nghệ nhân tài hoa và tỉ mẩn bậc nhất. Trong tác phẩm ấy có dáng vẻ trầm ngâm của những gốc tùng già, có nét hồng tươi ánh lên từ rặng anh đào trái mùa, có sắc rực đỏ lượn bay trên muôn trùng tán lá thu, có “hàng cây khô cành bơ vơ” vươn lên trong ráng hồng của buổi chiều tà…
Đó là làng Obara, nơi có 10.000 gốc đào tứ quý nở hoa ngay cả giữa mùa thu đan xen với rừng phong đỏ rực soi bóng xuống dòng Tomoe. Đó là Shirakawago – “ngôi làng cổ tích” dưới chân núi Hakusan với những nếp nhà mái rạ có tuổi đời vài trăm năm rêu phủ xanh rì. Đó là phố cổ Takayama, nơi bảo tồn một quần thể kiến trúc vô giá có từ thời Edo.
Làng Obara
Nhà mình cũng dừng chân ở nông trại wasabi lớn nhất Nhật Bản để rồi bị thôi miên trước những cánh đồng wasabi xanh mướt uốn lượn trên dòng nước trong vắt chảy quanh co… Và tất nhiên, không thể không ghé thăm Phú Sĩ – nóc nhà của xứ Phù Tang mùa này đã trắng tuyết, sáng lấp lánh dưới nắng thu.
“Hòn non bộ size khủng” made in Japan đã khiến mình thực sự bị đốn tim. Nhưng các chủ nhân của nó còn đáng ngưỡng mộ hơn nhiều… Lần nào check out xong ra xe mình cũng thấy gần như toàn bộ nhân viên khách sạn, từ giám đốc cho tới bồi bàn ra đứng xếp hàng tiễn khách. Và họ cứ đứng đó vẫy tay hoài cho đến khi xe đi khuất hẳn… Ở các nông trại hay xưởng thủ công cũng vậy. Họ tiễn khách đến tận xe, tặng quà cho từng người, nói lời cảm ơn rồi đứng vẫy tay mãi…
Nhân viên các nhà hàng, quán xá ai nấy thường trực một nụ cười và động tác cúi chào gập người. Và mỗi khi khách vào phòng, bỏ giày dép bên ngoài thì họ luôn cúi xuống xếp lại từng đôi ngay ngắn, mũi quay sẵn ra ngoài để khi quay ra khách chỉ việc xỏ chân vào. Mà phần đông những người làm công mình gặp đều đã có tuổi, thậm chí là tuổi “xưa nay hiếm”. Hoá ra họ đi làm không phải vì cần tiền, mà chủ yếu để thấy mình vẫn hữu ích và để làm gương cho con cháu nữa.
Nếu bạn cũng phải lòng xứ Phù Tang sau khi nghe câu chuyện mình kể rồi thì mau khoác ba lô lên mà đi thôi. Mùa này, chỉ riêng những tán lá vàng, đỏ dệt gấm thêu hoa lên màu trời thu xanh ngắt cũng đủ “bỏ bùa” lữ khách rồi đó bạn.
Đăng bởi: Trần QThiên