Khám Phá Trải Nghiệm

Mình hy vọng mọi người sẽ không có định kiến: “Mày là người khuyết tật, còn tao là người bình thường”

17 tuổi, sau một vụ va chạm xe thì mình đã hoàn toàn mất đi khả năng đi lại trên chính đôi chân của mình. Cảm xúc của mình lúc đó giống như ở bên bờ vực thẳm, kiểu mình chỉ muốn… chết đi thôi ấy.

Lúc bị tai nạn chỉ có một mình mình ở nước ngoài, không hề có bố mẹ ở bên chăm sóc, thậm chí đến 6 tháng sau mình mới dám kể cho bố mẹ biết tình hình khi đó của mình.

Trong 2 năm điều trị bệnh, mình gần như ngắt kết nối với toàn bộ thế giới bên ngoài, chỉ một mình loanh quanh trong bệnh viện, mình không lên mạng xã hội, cũng không biết nhịp sống con người ngoài kia diễn ra làm sao.

Có một ngày nọ, mình nhớ rất rõ là vào một buổi trưa, có mấy con mèo đi ngang qua bệnh viện. Thì… mình vô tình so sánh bản thân với con mèo… Rằng tại sao đến con mèo còn có thể đi lại được trên chính đôi chân của nó, còn mình thì không?

Mình đã chọn cách từ bỏ rất nhiều lần, nhưng cảm giác như số mệnh của mình sinh ra không chỉ đến đấy thôi ấy. Nếu ai hỏi động lực nào đã giúp mình đi qua những ngày tháng đó thì mình nghĩ động lực duy nhất chính là bản thân mình. Lúc đó mình luôn tự nhủ nếu mình không sống cho mình thì không ai sống cho mình hết, và cũng chẳng ai giúp được mình nếu tự mình không mạnh mẽ vượt qua.

Sau khi có suy nghĩ đấy thì mình bắt đầu quyết tâm hơn trong việc điều trị. Mặc dù mình vẫn chưa biết mình có thể đi lại được hay không đâu, nhưng hàng ngày mình vẫn rất lạc quan và cố gắng điều trị, nghe theo lời dặn dò của bác sĩ.

Sau đó thì mình đã có thể tự ngồi dậy được và đi đây đi đó, dù chỉ bằng xe lăn. Một thời gian sau, mình quyết tâm về Việt Nam và một mình từ Cà Mau ra Hà Nội học tập.

Mình vốn là đứa tự lập từ nhỏ nên không thể chịu được cảm giác chỉ ngồi im một chỗ và phụ thuộc vào người khác, mình không muốn định kiến của xã hội hay những người xung quanh khiến mình mất niềm tin vào giá trị của bản thân.

Thời gian đó trong người mình chỉ có vỏn vẹn vài trăm nghìn thôi, còn phải đi vay mượn bạn bè khắp nơi để đủ tiền mua vé tàu, thế mà bây giờ cũng tồn tại được ở Hà Nội mấy năm rồi .

câu chuyện cuộc sống, mình hy vọng mọi người sẽ không có định kiến: “mày là người khuyết tật, còn tao là người bình thường”

Ảnh: Khuyết | Vân Trang.

Mọi người có thể thấy mình là một người rất tự tin, rất hoạt bát, nhưng trong sâu thẳm… mình vẫn có khoảnh khắc tự ti về bản thân, đặc biệt là khi mình bước vào một môi trường làm việc chuyên nghiệp mà ở đó chỉ một mình mình có hoàn cảnh thế này.

Đôi khi mình cảm giác mình đang đi lên bằng sự thương hại của người khác. Mình nhớ có một lần mình vào training ở công ty hiện tại, mọi người có nói với mình một câu là: “Chắc là mày không đỗ đâu. Đi lại còn khó khăn như thế này thì làm được cái gì.”

Sau lần đấy mình khóc nhiều lắm, mình từng bỏ cuộc một lần, nhưng chị nhân sự của công ty đã liên hệ với mình và động viên mình rất nhiều. Mình quay trở lại training và cách đây mấy hôm thôi, mình đã chứng minh cho mọi người thấy rằng: Mọi người làm được thì mình cũng làm được.

Nhưng mà đó là trước kia thôi, còn bây giờ thì đồng nghiệp của mình xem mình như những người bình thường. Có hôm đồng nghiệp còn rủ mình đi bơi cơ! .

Đi bơi, rồi đi đá bóng. Tất cả những trận đá bóng của đội mình thì mình đều tham gia để cổ vũ mọi người. Mặc dù mình không đá nhưng mình vẫn hăng say đặt mấy bộ quần áo đá bóng, chứng minh tinh thần bình đẳng .

Mình hy vọng khi đối diện với mình mọi người sẽ không có cái định kiến là: “Mày là người khuyết tật, còn tao là người bình thường” ý. Nghe nó xa cách quá… Mình không thích mọi người nhìn mình bằng sự thương hại.

Tâm sự chia sẻ từ Inside the Box.

  • Nhà của con có thể không phải là nhà của bố, nhưng nhà của bố thì lúc nào cũng là nhà của con

Đăng bởi: Phát Lộc

ALONGWALKER Singapore: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Philippines: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Indonesia: Saluran untuk mengeksplorasi pengalaman para pemuda global ALONGWALKER Malaysia: Saluran untuk menjelajahi pengalaman global belia ALONGWALKER Japan: 発見・体験、日本旅行に関する記事 ALONGWALKER Thailand: ช่องทางในการสำรวจประสบการณ์ของเยาวชนระดับโลก