Khám Phá Trải Nghiệm

Ngả lưng trên đồi thông không tuổi ở Hua Tạt

Đồi thông Hua Tạt và cả khu rừng thông Mộc Châu đã tồn tại từ lâu, thế nhưng, du lịch tại bản Hua Tạt chỉ mới bắt đầu được chú ý vài năm gần đây. Người Mông nay đã học được cách làm du lịch cộng đồng bài bản và đã biết đem “bán” văn hoá bản địa một cách khiêm nhường mà hấp dẫn.

Chuyện bắt đầu như bao chuyến du lịch khác, khi tôi và nhóm bạn tìm hiểu xem có gì để ăn, chơi và khám phá xung quanh bản Hua Tạt. Nhưng chẳng có gì ngoài một đồi thông nghe chừng khá đơn giản. Không có điểm check-in nghìn like, không bài quảng cáo, không lời ca tụng tận mây xanh, tôi có phần “chán” nhẹ vì “rừng thông thì sẽ có quái gì nhỉ?”.

ngả lưng trên đồi thông không tuổi ở hua tạt

Bên là bản Hua Tạt, bên là lưng chừng đèo, gió heo hút thổi

Ngủ một giấc là tới Hua Tạt

Bản Hua Tạt nằm tại huyện Vân Hồ, Mộc Châu, tỉnh Sơn La. Đi qua địa phận Lóng Luông, bạn sẽ thấy có hai ngã rẽ: một tiếp tục Quốc lộ 6 mới để đi tiếp đến Sơn La và hai ra Quốc lộ 6 cũ. Bản Hua Tạt nằm trên Quốc lộ 6 cũ.

Đèo Hua Tạt kéo dài cỡ 8 kilomet. Đây là cung đường đèo lối nhỏ, bên là vực, bên là đồi núi. Các khúc quanh co đều khá phức tạp, chúng chỉ thân thiện với các tay lái vững và nhiều kinh nghiệm. Đèo nhiều cây cối nhưng vắng heo người. Có những đoạn xanh của rừng thông, rồi lại bạc màu trắng của loài cây dại nào đó, lẩn khuất những bụi hoa chó đẻ – mọc tràn lan khắp sườn đồi.

Với dân phượt mê thử thách, chẳng ngại sỏi đá ngáng bánh xe thì Hua Tạt đúng là niềm vui mới. Còn nếu bạn muốn di chuyển an toàn hơn có thể đi xe khách, ngày nào cũng có chuyến đi và về giữa Mộc Châu và Hà Nội. Xe không thể đi quá nhanh do đường đèo nguy hiểm, nhưng bạn cũng chỉ cần ngủ một giấc là tới gặp đồi xanh rồi.

Ngả lưng nghỉ ngơi nơi rừng thông không tuổi

Đồi thông Hua Tạt nằm ngay đối diện bản, chỉ cần bước qua đường quốc lộ là tới. Tôi và nhóm bạn với những đôi giày sẵn sàng bẩn, dù sao giày chúng tôi cũng đã vương nhiều bùn, bụi và đất của cơn mưa trên bản hôm qua. Đi rừng là vậy, bạn không thể sạch sẽ được. Những chuyến vào rừng thú vị nhất của tôi vẫn cứ được chấm điểm dựa vào mức độ bùn đất bám lên người. Tôi nghĩ, chẳng ai muốn chạm vào thiên nhiên mà ngăn cản thiên nhiên chạm lại vào mình.

ngả lưng trên đồi thông không tuổi ở hua tạt

Hàng trăm nghìn cây thông cao vút, càng vào sâu lại càng to lớn

Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng rừng thông Hua Tạt gây bất ngờ vì nơi đây có rất nhiều cây thông. Tôi vẫn còn ác cảm với dạo nọ ở rừng thông bản Áng, nơi bạn phải trả 100.000đ để ngắm khu rừng chẳng có mấy cây thông và khung cảnh hồ nước buồn như chợ chiều.

Chỗ chúng tôi chọn nghỉ nằm cách đường mòn lên đồi không xa. Tôi vẫn có thể nhìn thấy bản Hua Tạt lấp ló giữa những thân cây dày kín. Trời cứ lạnh dần, xung quanh vừa ướt lại khô gây cho tôi sự bối rối, có lẽ tại những thềm thông rụng dưới nền đất, đạp lên nghe tiếng lá vỡ toang mà khi cúi xuống nhìn kỹ, lại thấy những giọt sương đọng trên đó.

Ở trong rừng, tôi gần như mất ý thức về không gian lẫn thời gian. Cây trước mặt và sau lưng, trái và phải cao vút, trên cao thấy ngàn lớp lá đan dày, chỉ còn vài tia sáng lách mình chiếu xuống đất. Tiếng chúng tôi nói là âm thanh duy nhất vang giữa rừng cây. Lâu lâu, tôi nghe thêm tiếng xe khách chạy dưới quốc lộ, tiếng người trong bản gọi nhau, những âm thanh đó cố xuyên vào lớp thông dày nhưng thất bại, để lại một hợp âm vỡ vụn không rõ ràng.

ngả lưng trên đồi thông không tuổi ở hua tạt

Nắng lên phủ vàng đồi thông tĩnh lặng

Gần trưa có thêm nắng vàng, đồi thông cũng chuyển mình ấm áp và nên thơ. Bầu trời xanh trong thấy rõ và mây trôi vội vàng. Gió thổi nhẹ nhàng làm rung rinh cành lá, chứ không hun hút mạnh bạo. Không khí bớt đặc, có lẽ chúng lùi mình lại để nhường chỗ cho những tia nắng xuyên hẳn vào giữa những tán thông cao. Một sự yên tĩnh rất vô tư bao trùm lên đồi thông. Sự lãng mạn của Hua Tạt khiến tôi nhớ mãi.

Tôi nghĩ mình chỉ cần một ngày ở Hua Tạt là đủ. Nhưng cái lúc cởi chiếc áo khoác, trải ra nền đất lẫn cành lá khô để nằm ngả lưng, tôi thấy ngày trôi qua nhanh chóng. Mặt trời ở đây biến mất rất nhanh. Rừng thiếu nắng trở nên âm u đáng sợ. Đường mòn tất nhiên không có hướng dẫn chỉ dẫn lối ra vào, mà chúng tôi chẳng ai dám nghĩ đến chuyện lạc trong này. Chỉ cách một đoạn nhỏ, nhưng cảm giác ở trong rừng rất khác. Khu rừng như một thực thể sống riêng, không giao du với đường sá, bản làng, không để những âm thanh nhân tạo trộn lẫn vào nó.

ngả lưng trên đồi thông không tuổi ở hua tạt

Giữa trời sáng, bước vào rừng thông dày cũng thành tối om

Vậy là chúng tôi đã rời rừng thông. Khi quay đầu nhìn lại, tôi không chắc mình đã chủ động đi vào thiên nhiên hay thiên nhiên hạ mình cho phép tôi ghé tới. Rừng thông đứng đó, lừng lững và uy nghi.

Dưới ánh chiều tà u ám, tôi nghĩ về cảm giác tai nghe không tiếng, mắt thấy nền trời đan lẫn tán thông dày, lưng nằm không thẳng bởi thềm đất cành lá lẫn lộn mà tựa hồ như giây phút đó đã trôi xa lắm. Có lẽ tối nay quây quần bên bếp lửa, ăn những miếng thịt lợn rừng, cá nướng nguyên con và trò chuyện với người Mông đã quen sống giữa núi rừng, tôi sẽ hiểu thêm về cảm giác ấy.

Hương thơm của thông quấn quýt lấy tôi và trong cả giấc ngủ trong bản, tiếng thông reo vỗ về. Tôi thiếp ngủ trong giấc mộng êm đềm.

Writer: Hà Mi

Đăng bởi: Tuyền Lê

ALONGWALKER Singapore: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Philippines: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Indonesia: Saluran untuk mengeksplorasi pengalaman para pemuda global ALONGWALKER Malaysia: Saluran untuk menjelajahi pengalaman global belia ALONGWALKER Japan: 発見・体験、日本旅行に関する記事 ALONGWALKER Thailand: ช่องทางในการสำรวจประสบการณ์ของเยาวชนระดับโลก