Quán don dùng gáo dừa để múc ở cuối sông Trà Khúc
Nhớ người mẹ tần tảo bán gánh nuôi 9 người con, vợ chồng anh Cẩm ở Quảng Ngãi cất những gáo dừa 20-60 năm tuổi về chắp vá.
Cuối đường Trường Sa, gần nơi sông Trà Khúc đổ ra biển là quán bánh rán “đúng điệu” Quảng Ngãi. Nhưng ấn tượng đầu tiên của thực khách không phải là mùi vị mà chính là những chiếc gáo dừa mà chủ quán dùng để múc don cho khách.
Chị Liên xúc don cho khách bằng vỏ dừa và thử món don ui do mẹ chồng để lại. Ảnh: Phạm Linh.
Bà Phạm Thị Kim Liên (64 tuổi) – chủ quán cho biết, trong số những chiếc gáo được treo trên tường, có chiếc mới làm, có chiếc đã hơn tuổi của quán – 20 năm, nhưng giờ đã không còn. còn được sử dụng vì chúng đã bị hỏng. Độc đáo nhất là chiếc gáo dừa được đẽo thành một mảng bằng phẳng cách đây hơn 60 năm. “Mẹ tôi đã dùng cái vá này để xúc bánh rán cho khách trong những ngày đi chợ ở thị xã Quảng Ngãi (nay là thành phố)”, anh Cao Hồng Cẩm, chồng chị Liên cho biết.
Sau này, khi về già, thay vì bán don ở phố, mẹ chồng Liên chuyển sang bán don ở chợ làng và dùng muôi sâu để xúc don nhanh hơn. “Cha tôi đã chọn những trái dừa già nhất để làm cho bà,” ông Cẩm nói.
Tô don của tiệm ông Cầm bà Liên có nhiều người ruột thịt. Ảnh: Phạm Linh.
Theo anh Cẩm, việc kinh doanh của gia đình đã có từ thời ông nội anh. Mẹ anh tiếp quản công việc kinh doanh sau khi về làm dâu năm 16 tuổi để nuôi 9 người con. “Lúc đó, chiều nào bố tôi cũng đến bệnh viện và thức dậy vào khoảng 3 giờ sáng để nấu ăn và thức dậy vào lúc bình minh,” anh kể lại. Còn bà Liên theo mẹ chồng nấu ăn bán cách đây gần 10 năm và tiếp quản quán cách đây không lâu thì mẹ chồng bà mất.
Cố gắng khiêng đôi niêu đất cũ kỹ của mẹ, anh Cầm viết: “Bây giờ còn thấy nặng nề, nhưng hồi đó mẹ tôi gánh thật giỏi”. Rồi anh lần theo trí nhớ để sắp xếp tất cả những dụng cụ mà mẹ anh thường mang theo bên mình: hai lá chuối và hai chồng bát để đậy ui, một bao bánh tráng sống, một bao bánh tráng, một lọ cá. nước sốt và một túi ớt.
Anh Cam với chiếc gáo dừa tự làm cho vợ bán don. Ảnh: Phạm Linh.
Từ kinh nghiệm được truyền lại, ông Cam tiết lộ, quả lừa có hai loại màu vàng và đen tùy thuộc vào vùng đất mà nó sinh sống, nước Don ngọt là do một phần rất nhỏ gọi là mật, nhưng phải nấu vừa đủ. lượng để tạo độ ngọt. Chính vì vậy mà bà Liên luôn nấu những bát có nhiều ruột nhất. “Để don không cần nhiều gia vị, chỉ cần thêm nước mắm và ớt là đủ”, anh Cẩm nói.
Ngày cao điểm, chị Liên có thể bán tới 100 tô don, có khi chuyển cả nước, ruột cho cửa hàng đặc sản Quảng Ngãi ở Sài Gòn. Vợ chồng bà Liên có bốn người con, trong đó một người hiện đang làm nghề cào cào, một người được cho. Đến nay, nghề đã được gia truyền qua 4 đời của gia đình.
Theo Phạm Linh / Vnexpress
Nguồn : dulichchat.com
Đăng bởi: Trâm Ngọc