Văn hóa mành tre được gìn giữ nơi làng Cuông
Từ bao đời nay, làng quê Việt Nam luôn hiện hữu hình ảnh cây tre với những lũy tre làng, những rặng tre, bờ tre. Làng Cuông ở Hưng Yên là nơi gìn giữ nét văn hóa hồn tre đó. Hiện nay có rất nhiều làng vẫn giữ được nghề làm mành tre góp phần gìn giữ, bảo lưu những giá trị văn hóa truyền thống vô giá của dân tộc trong đó có làng Cuông (nay là thôn Đa Quang), xã Dị Chế, huyện Tiên Lữ, Hưng Yên.
Còn ở các hàng quán trong chợ quê hay các quán ven đường, chiếc mành cũng được sử dụng để che chắn cho mỗi thực khách khi bước chân vào sẽ được thưởng thức trọn vẹn hương vị đồng quê. Ngày trước, mành tre được sử dụng rất phổ biến, nay với sự phát triển khoa học kỹ thuật, sự tiến bộ của xã hội, chiếc mành tre dần bị mất đi, thay vào đó là những loại cửa được thiết kế theo kiểu hiện đại. Các nhà hàng mọc lên san sát, chỉ còn lác đác một số ngôi nhà hay các quán nhỏ ven đường còn giữ lại được nét văn hóa mành tre này, và với việc bê tông hóa kênh mương, đường làng, ngõ xóm đã làm biến mất những rặng tre, những lũy tre làng. Nhưng vẻ đẹp giản dị, mộc mạc của những chiếc mành tre thì cũng không bao giờ mất đi. Chiếc mành ngày nay không chỉ được làm từ tre mà còn được làm từ nứa và các loại cây họ tre nên được người dân rất ưa chuộng. Người sử dụng kết hợp giữa cái lộng lẫy, sang trọng của kiến trúc hiện đại với nét cổ điển, trầm mặc của chiếc mành tre dân dã, tạo một không gian thoáng đãng với ánh sáng tự nhiên, mang đến cảm giác thoải mái, thư thái bình dị của chốn thôn quê giữa lòng thành phố. Những chiếc mành tre được bày bán rất nhiều và được tiêu thụ với một số lượng lớn bởi những tác dụng thiết thực của nó trong cả đời sống văn hóa và thẩm mỹ. Mỗi chiếc mành tre là sự kết tinh mồ hôi, công sức, tinh thần hăng say lao động, lòng nhiệt huyết của những người dân chân chất chốn thôn quê. Nghề làm mành tre làng Cuông vẫn đang được duy trì từng ngày, sản phẩm của làng không những chỉ tiêu thụ trong tỉnh mà còn được bán sang các tỉnh lân cận ở trong Nam, ngoài Bắc.
Hưng Yên Tourism
Đăng bởi: Vũ Sơn Trần