Hãy cẩn trọng với những thứ mình mang về nhà
Có người vui, khi được thêm một thứ mới, nhưng cũng có người vui, khi được bớt đi một thứ trong cuộc đời mình.
Có người vui, khi được thêm một thứ mới, nhưng cũng có người vui, khi được bớt đi một thứ trong cuộc đời mình.
"Nhân chi sơ, tính bản ác".
Thời gian rồi sẽ tự trả mọi thứ về đúng vị trí cần có của nó.
Thứ năng lực đếm trên đầu ngón tay ở thế hệ trẻ ngày nay.
Con đường ấy có thể sẽ mang một chút đau khổ, nhưng đó là bước chuyển nhất định phải có trước khi một người đến được với tương lai tốt đẹp của bản thân.
Tự do không có nghĩa là muốn làm gì thì được làm cái đó, tự do chính là dám từ bỏ những điều không quan trọng.
Chữ “Bi” trong Từ Bi, có nghĩa là thấu cảm được được nỗi đau của người khác… và của cả chính mình nữa.
Thắng một vài cuộc tranh luận, cũng không bớt khổ đâu, chỉ có bước ra khỏi chuyện thắng thua ở đời thì mới bớt khổ mà thôi.
Làm thế nào để sự nghiệp thành công và cuộc đời hạnh phúc hơn?
Thông qua người khác, mình sẽ gửi tiết kiệm thêm chút phước, gieo thêm những nhân duyên lành, rồi đến lúc mình khó, thì vũ trụ sẽ trả cho mình lại.
Độc thân hay hôn nhân là sự lựa chọn của mỗi người.
Người càng có nhiều thứ trong tay, thì nỗi sợ bị khinh hay sợ người ta không tôn trọng mình, lại càng tăng mạnh hơn.
Cho dù trong đó không có gì, cũng không ngăn bạn thôi trông chờ vào việc sẽ có một điều kỳ diệu bất ngờ nào đó đang chờ đợi chính mình sau cánh cửa.
Bạn bực bội trong nhà hàng nhưng cần lên tiếng hợp lý và hãy than phiền như một Quý ông thực thụ
Chúng ta không thể chạy trốn mãi, để đi kiếm cái cảnh, kiếm con người, phù hợp hoàn toàn với chúng ta.
Chỉ đến khi nào mắt vẫn thấy rõ nhưng tim không đau, thì tâm đã nhẹ gánh bớt rồi đó.
Ở lại hay bước đi, không thực sự quan trọng, mà với tâm thế gì mới là quan trọng.
Đừng mong đợi quá nhiều vào chuyện người khác có hiểu, có thương mình, có công nhận công sức mình bỏ ra hay không, mà hãy dành toàn thời gian để hiểu mình nhiều hơn, đó là chìa khoá duy nhất để chúng ta tự do khỏi luật chơi của game đời này.
Mình còn lại gì sau tất cả?
Khi có khả năng chung vui, bạn sẽ mong cho người khác được vui, giúp người khác được vui. Bởi niềm vui của người kia cũng là niềm vui của chính mình.
Hãy nhìn hoa hướng dương mà sống, vì ai cũng cần có một ‘mặt trời’ cho chính mình để hướng tới.
Thể lực, tâm lực, định lực, nó giống như đánh răng rửa mặt mỗi sáng vậy, bỏ là nó xuống.
Hãy bắt đầu, để được thất bại.
Thịnh Vượng là sự đủ đầy về cả Tài lực, Thể lực, Tâm lực và Tuệ lực.
Muốn phá bỏ vòng luẩn quẩn bế tắc hiện tại thì phải chèn vào nó một thói quen mới, cụ thể là một tư duy mới và một hành động mới, thì cái vòng lặp đó mới chạy khác đi được.
Memento Mori là gì mà lại là câu thần chú vi diệu cho bạn mỗi khi gặp những bế tắc trong cuộc sống.
Dù mọi thứ đang diễn ra như thế nào, nhưng nếu chúng ta không thể hạnh phúc ngay bây giờ, thì sẽ không bao giờ có hạnh phúc được.
Đến lúc gần chết, chắc chắn điều chúng ta ân hận nhất chính là những ngày tháng đã bị lãng phí bởi những suy nghĩ vô ích và tiêu cực.
Tình yêu vị kỷ và tình yêu vị tha.
Khi đã bám chấp thì làm sao có thể tự do, mà đã không tự do thì ắt phải khổ đau mà thôi.
Điều gì đằng sau hành động và thái độ của tất cả mọi người?
"Thôi kệ" không phải là vô tâm, "Thôi kệ" là để làm điều tốt nhất mà mình thấy cần làm, nhưng đừng có bắt cái kết quả phải diễn ra đúng ý mình.
Đừng suốt ngày ngồi băn khoăn xem, mình sống như vậy là có thuận hay nghịch với tự nhiên hay chưa.
Có được tự do thì sẽ có hạnh phúc và bình an.
Hầu hết chúng ta đang sống trong thế giới của tư tưởng, rồi tư tưởng điều chỉnh tư tưởng, tư tưởng tự mâu thuẫn rồi lại tự giải quyết. Một sự luân hồi vô tận trong thế giới tư tưởng đó.
Để mỉm cười được với giông bão của cuộc đời này thì trí tuệ và từ bi thôi cũng chưa đủ, mà còn thiếu một chữ nữa.
Sướng biết sướng, khổ biết khổ. Sống được như thế thì chỉ cần một đời là đủ.
Mọi chuyện bắt đầu bằng cái tâm gì thì sẽ kết thúc với cái tâm đó!
Ta say, nên ta mới bám chấp vào nó, mà khi còn sự bám chấp, thì bắt buộc sự khổ phải diễn ra.
Bất hạnh không phải vì mình không có, mà do mình không có bằng người ta.
Năng lực tối thượng và cái Tâm đơn sơ.
Một tâm hồn mạnh mẽ đều phải trải qua nhiều nghịch cảnh, và kèm cả những vết thương rất lớn trong nó... Để làm gì?
Hành trình nhận thức của một người nó đi theo từng bậc, nên chưa trải nghiệm đủ về phước hữu lậu thì chưa thể sống được với phước vô lậu.
Nếu nói tri thức tự thân hay tri thức nguyên bản là của ta, thì tại sao đến một lúc nào đó ta lại chẳng nhớ được gì cả? Của mình sao mình không nhớ, hay tất cả đều là ‘trí nhớ’ tạm thời?
Tại sao chúng ta cần tri thức nguyên bản nếu tri thức vay mượn vẫn kiếm ra tiền, nhanh hơn và đỡ vất vả hơn?
Cách chúng ta nạp "rác" vào mỗi ngày chính là đang đưa chìa khóa cuộc đời mình cho người khác.
Cách đây vài tháng, có một bạn nhắn tôi, là bạn đang định tự tử, vì vướng mãi một vấn đề tâm lý không thoát ra được suốt 2 năm nay. Đang buồn đời thì vô tình đọc trúng một bài của tôi. Đọc xong bài đó, bạn quyết định ...
Có hai ngày mà chúng ta không thể sống đủ 24 tiếng, đó là ngày chúng ta được sinh ra và ngày mà chúng ta tạm biệt cõi đời này.
Mỗi chúng ta đều có những con quỷ ở bên trong, và chúng rất dễ bị kích thích bởi những sắc dục của game đời.
Hai tâm thế khác nhau dẫn đến 2 dòng nhân quả hoàn toàn khác nhau.
Rèn thân là cốt, vừa sơ đẳng nhưng lại là thượng đẳng. Tập thể thao mỗi ngày chính là luyện Thân, luyện Khí. Còn làm gì cũng làm đàng hoàng, đó là luyện Ý và luyện Tâm. Phải làm cả hai cùng lúc, vì cả hai cái này đều là thói quen gốc.
Năng lượng Dục nó như lửa, biết dùng thì có cơm ăn, không biết dùng thì cháy nhà.
Học nói thì cần 2 năm, còn học im lặng thì cần cả đời quan sát.
Ngôn từ vốn dĩ chỉ đơn thuần là ngôn từ, cái thằng vận dụng nó có thể là người, là thánh, cũng có thể là ma.
Tâm mình phải lắng xuống, phải trong suốt, phải thanh khiết thì mình mới cảm được, mới đối được, cái tâm của đối phương là gì.
Sắp xếp lại những người bạn, sắp xếp những gì mình đọc, sắp xếp lại những gì mình ăn, sắp xếp lại thời gian cho mọi thứ...
Chúng ta không kiểm soát được gì cả vì tất cả đều sẽ thay đổi liên tục không ngừng. Chỉ duy nhất có một thứ chúng ta có thể kiểm soát được trong cuộc đời này mà thôi.
Khi mê, Tiền chỉ là Tiền, khi tỉnh mới thấy, trong tiền có Tâm.
Nếu bạn cũng đang vật lộn vì một điều gì đó ở cuộc sống, tôi tin rằng bài viết này chính là dành cho bạn. Cho dù một người có tự thừa nhận hay không, tất cả chúng ta đều đã từng gửi một điều ước về cuộc sống mai ...
Chúng ta như những con chuột đang chạy trong cái bánh xe tròn vậy.
Đức Độ có thể hiểu rộng là trí tuệ và từ bi, đó cũng là cái đích cuối cùng của mọi nhân sinh.
Anh em bớt xem phây hay tốc-tốc lại giùm tôi cái, xem giải trí hay hít tý drama thôi rồi còn làm việc khác, chứ xem nhiều quá là lú não đấy. Rồi đừng để mấy cái ‘dụ ngôn’ online dẫn dắt anh em đi quá xa, rồi suốt ngày ...
Trí tuệ chỉ là một phương tiện giúp mình đi trên hành trình để thấy rằng không có gì là quan trọng.
Tâm lực chỉ tăng, khi mình phải sống trong môi trường toàn những điều bất như ý xảy ra rất thường xuyên.
Đừng bay bổng, đừng lan man, đừng ảo tưởng gì về tương lai nữa. Hãy đứng trước gương rồi tự hỏi mình xem: những ngày qua, đã thực sự làm gì mà dùng hết 200% cố gắng của mình chưa?
Cách duy nhất để tự giải thoát cho bản thân khỏi thứ nhà tù trong tâm trí, là đặt mình trở về với hiện tại, trân trọng những gì mình có để mà tự vui. Còn với những thứ ở phía xa, nếu đã biết nó là gì rồi thì cứ lên kế hoạch rồi từ từ thực hiện.
Cuộc đời giống một cuộc marathon rất dài mà ở đó, sự khác biệt lớn nhất giữa người này với người khác nằm ở độ bền, sự gan lỳ và ý chí không bao giờ từ bỏ.
Thân chưa nề nếp thì sao Tâm nề nếp được. Bài viết này tiếp nối phần Đàng hoàng là Đạo, các bạn đọc bài đó trước khi đọc bài này nhé. Hồi sinh viên mà thấy ai học rộng hiểu nhiều thì tôi thích lắm, còn nếu nói hay và ...
Bắt đầu với 5 sở thích giúp hình thành và phát triển sự nam tính trong con người bạn.
Tự do tài chính là tiêu chuẩn cơ bản nhất mà một người đàn ông chân chính nên có. Bạn chỉ thực sự tự do khi đạt được "f*** you money".
Có những khái niệm, chúng ta đọc qua là nhớ ngay, hiểu ngay, rồi chúng ta tự ảo giác là mình xong rồi. Tuy nhiên, có thể tất cả những cái biết, cái thấy đó, chỉ mới là tập bơi trên cạn mà thôi.
Sám hối là một phương pháp nhận thức lại chính mình, đánh giá lại chính mình, là sự thay đổi trong tư tưởng và hành động nhằm chỉnh sửa sự sai trái để được tha thứ và chỉnh đốn lại mình, là một hướng đi để an bài, sắp xếp lại mình.
Mỹ học về cái chết đẹp như Bỉ Ngạn Hoa, thể hiện sự bất lực, trầm mặc trước bi hoan li hợp của cuộc đời.
Người đã có sự 'đủ đầy' bên trong mình, thì các ảo giác về trò chơi tìm kiếm hạnh phúc, trò chơi tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời liền tan biến.
Người hiểu rõ hạnh phúc là gì sẽ tạo cho mình một không gian hạnh phúc vừa đủ sức, vừa hợp tâm, vừa hợp bản ngã. Đó mới là người minh tuệ, hạnh phúc thực sự.
Lạc lối trong ánh sáng là lạc lối ngay trong chính con đường tu thân, con đường trở thành người tốt.
Tiếp tục những bài viết giúp chúng ta hiểu hơn về bản ngã, phần 3: chúng ta không tốt như chúng ta nghĩ. Trước khi bắt đầu, mời các bạn cùng đọc phần 1 và phần 2 nhé: Cách đây 2 tháng, đang ngồi cắt tóc thì anh thợ hỏi vui, ...