Gia Đình Tâm Sự

Tự do khỏi nhân quả, tự do khỏi vô thường

Có hai ngày mà chúng ta không thể sống đủ 24 tiếng, đó là ngày chúng ta được sinh ra và ngày mà chúng ta tạm biệt cõi đời này.

Người ta thích nghe đi nghe lại một bài nhạc vì đôi lúc họ thấy được chính cuộc đời mình ở trong từng lời bài hát đó. Nó như một sự tổng kết, họ thấy thấm, nó tương tự việc các bạn đọc bài tôi, có nhiều cái không mới, nhưng các bạn thấy được chính mình ngay trong đó, mà lâu nay không nói ra được thành lời.

Cũng nghe một bài hát, có người thì mĩm cười với những kỷ niệm đẹp đã có, có người thì lại buồn man mác với những hình ảnh tổn thương trong quá khứ.

Những lúc chạy xe, có một bài hát mà mỗi lần nó vang lên là làm tôi nhớ ngay đến thằng V, nó là thằng em đỡ đầu của tôi ngày trước, nó theo tôi học nghề quản trị cũng hơn 1 năm, trước khi tôi đi. Bài hát đó nó ấn tượng và ám ảnh tôi, vì mỗi lần đi đâu với thằng V, nó đều mở bài đó suốt trên xe.

Hồi đám cưới tôi, thằng V nó xung phong làm rể phụ. Hôm đi đón dâu, đàn trai vừa đến gần nhà gái thì cả đám xuống xe, chuẩn bị xếp đội hình để vào đón dâu.

Ba tôi đi trước, thằng V bê mâm rượu đi ngay sau lưng ba tôi, tiếp đến là tôi cầm hoa. Ba người bên đàn trai bước vào cửa đầu tiên. Đại diện bên đàn gái là ông cậu ruột của vợ tôi, bay về để phụ đám cưới, vì ổng thương vợ tôi như con.

Có một tấm hình, chụp đúng cái khoảnh khắc lúc thằng V vừa rót rượu xong, rồi đưa cho ba tôi với ông cậu cụng ly, tôi thì đứng đằng sau. Bức ảnh đó có 4 người, đấy cũng là bức ảnh đã đưa tôi bước qua một cuộc đời mới.

Cuối năm 2018, lúc đấy là tôi mới đi được 8 tháng, hôm đó tôi đang ngồi đọc sách thì nhận được tin nhắn của thằng T gửi qua, “anh ơi, V vừa mất hôm qua!”

Tôi nghe xong mà ngồi lặng thinh cả ngày hôm đó, thằng V thuộc thế hệ 9x, sự nghiệp đang phát triển tốt, nó cưới vợ được 1 năm trước đó, đang bầu đứa con trai đầu lòng, còn 3 tháng nữa chào đời thì thằng V nó ra đi. Nguyên nhân là do xuất huyết não, tôi nghĩ nó bị huyết áp cao và mỡ máu cao, vì nó hay nhức đầu trong thời gian dài nhưng ỷ y không đi khám.

Dù tôi biết, đã kiếp người thì chuyện sinh tử là thường tình, đến ngày đến tháng thì phải xuống tàu thôi, nhưng nghe tin nó đi sớm thế, chưa kịp gặp mặt con trai, mà lòng tôi nhói lắm.

Hồi nãy tôi có kể lại bức hình rước dâu, có thằng V, ba tôi, và ông cậu bên vợ tôi, vì có một chuyện, là cái năm 2018 đó, cả ba người đều chết cùng 1 năm. Đến giây phút này, tôi là người còn sống cuối cùng trong bức hình đó.

Trong 3 người ra đi, chỉ có ba tôi, là người duy nhất đã biết trước cái chết của mình, vì ba tôi bị sơ gan cũng hơn 4-5 năm trước đó rồi. Ngày đưa tôi ra sân bay, ba tôi chỉ dặn, hãy sống một cuộc đời ‘tự do’ con nhé.

Còn thằng V và ông cậu vợ, đều là chết bất đắc kỳ tử. Không biết khi nào thì người thứ 4 còn lại trong bức hình đó sẽ ra đi, nhưng cái chết của 3 người đó như một cú đấm sấm sét đánh tan mọi ảo giác của tôi về mọi thứ trong cuộc đời này.

Đó là năm tôi bắt đầu hành trình đi tìm sự thật về game đời này, đi từ ‘nỗi sợ’ vô thường đến sự ‘tự do’ khỏi vô thường.

phát triển bản thân, top stories, tự do khỏi nhân quả, tự do khỏi vô thường

Đọc đến đây, anh em đã hiểu tại sao tôi lại viết, vì đối với tôi, mỗi ngày còn sống để viết, để chia sẻ, đó đã là một món quà rồi. Và trong từng bước chân của tôi trong cuộc đời này đều có hình bóng của 3 người đàn ông đã nằm xuống.

Mà để thực sự sống, để thực sự thưởng thức, và để thấy rõ mọi thứ thực sự trọn vẹn, thì bên trong anh em không thể có hình bóng của bất kỳ nỗi sợ nào cả. Vì bất kỳ ý niệm sợ hãi nào trong tâm trí đều khiến anh em không thể tự do.

Mà khi đã không tự do, thì anh em sẽ luôn là nô lệ tâm thức cho chính nỗi sợ đó.

Có những nỗi sợ trong quá khứ, có những nỗi sợ về tương lai, nên chúng ta vừa là nô lệ cho quá khứ, vừa là nô lệ cho tương lai, rồi chúng ta có mặt rất ít ở hiện tại.

Có 2 ngày trong cuộc đời, mà anh em sẽ không sống đủ 24 tiếng, một là ngày anh em sinh ra, hai là ngày anh em tạm biệt cuộc đời này. Hai ngày đó anh em sẽ không thể sống đủ 24 giờ như bình thường được, cho nên ngày nào anh em còn được sống đủ 24 giờ, đó là một đặc ân rất lớn.

Còn việc gì xảy ra, giận hờn, buồn vui, thành bại, được mất trong 24 tiếng đó đều tuyệt vời cả, vì anh em còn được sống để nhận thức những điều đó và thưởng thức nó.

Anh em sẽ không sợ cái chết, nếu anh em nhận thức được, chúng ta vẫn đang chết trong từng phút giây, ngay bây giờ đây, cái chết vẫn đang diễn ra trong từng phút mà ít khi chúng ta có mặt để nhận biết về nó, một sự luân hồi liên tục.

Ai sống được với cái chết trong từng phút, từng giây, từng hơi thở đấy, thì người đó bắt đầu nếm được hương vị của tự do.

Tự do khỏi nhân quả, tự do khỏi vô thường.

Đăng bởi: Chơn Văn

ALONGWALKER Singapore: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Philippines: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Indonesia: Saluran untuk mengeksplorasi pengalaman para pemuda global ALONGWALKER Malaysia: Saluran untuk menjelajahi pengalaman global belia ALONGWALKER Japan: 発見・体験、日本旅行に関する記事 ALONGWALKER Thailand: ช่องทางในการสำรวจประสบการณ์ของเยาวชนระดับโลก