Tây Giang – Mảnh đất cho những con người kiên cường Phần 2
Bỏ lại sau lưng Đỉnh Quế trắng một màu mây, chúng tôi lại lượn lờ quanh co trên những triền dốc thẳng hướng A Xan. Mưa đã ngớt giây lát, có lẽ vì đã đủ nước cho một con đường đất đỏ lầy lội. Xe chúng tôi leo từng quãng nhọc nhằn trải đầy sỏi đá, thỉnh thoảng lại thử mạo hiểm vượt qua hố bùn sâu ngập cả hai bánh xe. Đường đi trắc trở đủ bề, nhưng mỗi lần nghe tiếng máy trước mặt, ngửa lên thấy những bậc cha mẹ đèo con mình từ trên thôn làng xuống tận huyện để tìm đến văn hóa, lòng chúng tôi lại trào lên một khát khao chinh phục. Và rồi mọi nỗ lực đều được trả công xứng đáng, những mái nhà, bậc ruộng tuyệt đẹp hiện ra sau khúc cua mỏi mệt, chúng tôi cuối cùng cũng đến xứ sở xa xăm trong sự vui mừng khó tả.
Khi trời ngả chiều, chúng tôi lân la dạo bộ thăm thú các hộ dân xung quanh vì cũng muốn tìm hiểu vê nếp sống vùng cao và tự giới thiệu mình khi vừa trở thành “hàng xóm mới”. Tôi từng nghe kể những câu chuyện liêu trai, bí hiểm về lối sống của đồng bào dân tộc thiểu số, nhưng ít ai biết được đằng sau sự thêu dệt đầy ẩn khuất của loạt kì truyện đó là những con người cực kì thân thiện, mến khách, xen cả một chút e dè. Họ luôn tạo cho mình một phong thái an nhiên tự tại, ở đây không có tiếng ồn của xe cộ, không có chí chóe hàng quán bán buôn, không có áp lực vật chất đè nặng. Bên trong vẻ ngoài lam lũ, kham khổ là một tâm hồn luôn thắp lên hi vọng sống mãnh liệt cho dù hoàn cảnh có khắc nghiệt. Đối với họ tài sản quí giá nhất là những đống củi vô tri được che chắn cẩn thận và tiếng hát, nụ cười là món quà tinh thần vô giá luôn được gìn giữ, ôm ấp. Dù quí đó, khó khăn đó nhưng họ luôn sẵn sàng chia sẻ vài thanh củi hay cho chúng tôi mượn tạm nồi niêu. Ai cũng có tính cách và số phận riêng nhưng chung qui lại chúng ta đều hiểu tiếng nói của nhau và chôn rốn trên mảnh đất chữ S này.
Vượt qua chặng dài những km đường rừng, không sóng điện thoại, không kết nối internet, không áp lực công việc và không bộn bề những lo toan thường nhật. Bên đống lửa vẫn âm ỉ cháy, lâu lâu lại nổ một tiếp đánh bộp, khói cuộn tròn mình thi nhau bốc lên từ thân củi ướt, khoe cái màu bàng bạc đầy mê hoặc hòa với nền trắng của sương chiều. Mưa lộp độp gõ trên nền đất sét đã khô cứng qua bao mùa, hồ hởi trượt trên mái lá đan chặt xếp chồng lên nhau tỉ mỉ. Chúng tôi ngồi sát nhau giữa khung cảnh lồng tình ngậm thanh mà tự nhiên đã hào phóng phi phú cho nơi này để cảm cảm nhận lòng dạ nhẹ nhàng, sảng khoái. Tự thưởng cho mình một buổi tiệc nướng “tùy tiện” mà nguyên liệu là tất cả những gì có thể ăn được. Đủ no nê, đủ cảm xúc sau những tràng cười xen kẽ đôi ba câu chuyện, chúng tôi lại nằm bên nhau trong chiếc lều đã dựng sẵn, thiếp đi theo giọng hát thánh thót của chị Lý, yên bình chọn cho mình một đêm duy ý chí…
Trời hửng sáng sau bao lần chúng tôi thức giấc để nhen nhóm lại đống lửa tàn vì lạnh. Tranh thủ ăn sáng và gói gém đồ đạc, sẵn sàng chiến đấu tiếp với chặng đường trở lại Đà Nẵng. Chắc chắn chúng tôi sẽ nhớ nơi này, không gian ấm áp thấm đậm tình người, chứa đầy kỉ niệm bạn bè của những kẻ cuồng chân, ghi dấu những khoảnh khắc chưa bao giờ được nếm trải. Một mảnh đất đầy đủ nhân, nhiên, mĩ, vị chỉ dành cho những ai dám kiên cường, cả người ở lại hay du khách muốn ghé thăm…
Thế Bảo.
Đăng bởi: Bảo Trân Bùi Hoàng