Gia Lai

Viết cho vùng Valparaiso

Lẽ ra viết về vùng Valparaiso như đã hứa, nhưng vậy cũng hơi sỗ sàng vì tự dưng “đầu đuôi thế nào kể khúc giữa nghe chơi”, nên mình viết lại hành trình từ đầu nghen!

Dạo bước trên mây

Khuya 5.6.2018 mình khởi hành đi Chile từ sân bay Tân Sơn Nhất với hãng Emirates. Các cô tiếp viên đẹp như trong Ngàn Lẻ Một Đêm bước ra, cô nào cũng cao, mắt to, cười tỏa nắng.

viết cho vùng valparaiso

Sáng sớm mình đến sân bay Incheon (Hàn Quốc) đi lòng vòng cả buổi mới tìm được đến cổng lên máy bay để đi tiếp.

Tranh thủ còn thời gian mình lang thang trong sân bay tham quan. Sân bay Hàn Quốc đẹp, sạch, đi đâu cũng có rất nhiều người lớn tuổi nghỉ hưu tình nguyện vào sân bay làm tình nguyện viên, hướng dẫn hành khách và sẵn sàng trợ giúp khi cần.

Đa số đều rất vui vẻ, năng động, khỏe mạnh, tiếng Anh giao tiếp cơ bản đủ dùng. Ghế ngồi chờ đều có ổ cắm sạt bên hông vô cùng thuận tiện, toilet nào cũng có smart bidet xịt nước nhiều chức năng, nắp bàn cầu được sưởi ấm…

Bọn mình còn ghé một quầy văn hóa truyền thống của Hàn Quốc, tại đây có một cô hướng dẫn hơi đứng tuổi nhưng vô cùng xinh đẹp, thanh lịch, sau khi check passport và boarding pass của mình xong thì cô giới thiệu về văn hóa, lịch sử Hàn Quốc cùng các vật dụng đặc trưng của xứ sở kim chi.

Tiếp theo cô ấy cho mình hai cây quạt giấy và tự chọn các hình mẫu để xé ra dán lên quạt để làm kỷ niệm: trang phục Hanbok, hoa đào, đền đài kiến trúc… Trong lúc đang xé giấy say sưa thì điện thoại reo do mình set alarm tới giờ boarding, nên gom đồ, gom quạt lưu niệm chạy ra cổng.

Tới ngay cổng lên thì có một cô hải quan tròn đậm người, mặc sơ mi xanh áo vest – có vẻ là sếp – cùng hai anh nhân viên trẻ cao dong dỏng mặc đồ vest đứng chấp tay trước bụng mặt lạnh lùng đúng mô típ trai Hàn trong phim truyền hình dài tập. Họ chặn mình lại vì được báo là… passport của mình không có visa transit Hàn Quốc

viết cho vùng valparaiso

Cô ấy bắt đầu làm dữ, tra hỏi đủ thứ: Mày đi đâu? Làm gì? Mối quan hệ của hai đứa bay là gì? Đem theo bao nhiêu tiền? Chuyến tiếp theo quá cảnh ở đâu? Tại sao không bay thẳng mà quá cảnh nhiều vậy?

Anh bạn mình bắt đầu bực, ảnh bảo tụi tao transit chỉ có mấy tiếng và bay cùng terminal chứ không ra ngoài, và tụi tao có bao nhiêu tiền là việc của tao vì tụi tao đâu có ở lại Hàn Quốc làm gì, lúc trước tao bay từ Mỹ về transit ở đây đâu có sao.

Cãi nhau một hồi thì tiếp viên máy bay bắt đầu hối do đã trễ giờ boarding, cô hải quan miễn cưỡng đưa passport cho anh nhân viên và nói gì đó bằng tiếng Hàn.

Anh ta vâng dạ rồi hộ tống bọn mình lên máy bay, giải thích rằng tao xin lỗi vì bất tiện này, nhưng tao xin phép đưa passport của mày cho tiếp viên giữ, đến Tây Ban Nha sẽ trả lại.

viết cho vùng valparaiso

Chặng bay Incheon – Madrid

Chặng bay Incheon – Madrid khá thoải mái, tiện nghi. Mình đi Korean Air, máy bay rất lớn có hai tầng, tầng trên là hạng first class, business class, có cầu thang trải thảm đỏ đi lên, còn tầng dưới là economy class.

Team tiếp viên cô nào cũng đẹp như idol K-pop hoặc đẹp đều như nữ chính phim Hàn: da trắng mịn như men sứ, trang điểm nhẹ mà rạng rỡ, mũi cao thanh tú, luôn nở nụ cười thân thiện với răng trắng đều tăm tắp, dáng cao chuẩn thanh lịch, mỗi khi cần nói chuyện với khách đều ngồi thấp xuống thiếu điều quỳ xuống sàn vậy. Trên chuyến bay phát nào khăn nóng lau mặt, dép mang, vớ, đồ ăn thì khá ngon và mời liên tục.

Mình coi hết không biết bao nhiêu bộ phim, ngủ bao nhiêu giấc, ăn bao nhiêu bữa mà mỗi lần mở mắt dậy đều thấy ánh sáng mờ mờ ảo ảo… Lòng dạ mình hơi rối vì lo lắng, còn anh chàng ngồi bên vô tư ngủ khò khò, lúc dậy ảnh hỏi mình:

– Em biết khi xuống sân bay điều đầu tiên anh làm là gì không?
– Làm gì?
– Anh sẽ xé dán cho xong cây quạt giấy! 🤪

Cuối cùng cũng hạ cánh ở sân bay Barajas – Madrid, lúc đó gần 10h đêm mà bầu trời còn sáng trưng. Mọi người lục tục đi xuống, còn bọn mình thì ngồi chờ một lúc sau cô tiếp viên xinh như hoa đến hộ tống ra cửa và bàn giao hai đứa lại cho anh hải quan người da màu cao to rắn chắc trông như vận động viên bóng rổ mặc đồ vest.

Anh đưa hai đứa tới quầy xin ý kiến cấp trên (trước khi đi mình có liên hệ lãnh sự quán Tây Ban Nha tại Việt Nam hỏi xem mình có cần làm visa transit không thì họ bảo nếu cùng terminal thì không cần, do đó mình cũng không có visa transit tại đây).

Trong khi mọi người xếp hàng làm thủ tục nhập cảnh Tây Ban Nha thì anh nhân viên da màu đưa mình tới chỗ điều hành xe, tại đây một bác tài mập mạp phốp pháp ra bắt tay chào hỏi, mình chỉ nói được mấy chữ: Ola, yo voy a Chile por la vacaciones (xin chào, tôi đi Chile du lịch) rồi sau đó chỉ có si, no, gracias… do bác nói như bắn ráp, lúc đó cảm thấy tự ti ghê gớm về trình độ tiếng Tây của mình.

Hai đứa lên shuttle bus bác tài chở chạy xuyên qua sân bay rộng mênh mông. Xe lớn mà có hai đứa ngồi thò mặt ra ngoài hít khí trời và đếm xem có bao nhiêu chiếc máy bay đang đậu. Cũng mất tầm 15-20 phút mới tới Terminal 4S bác tài thả xuống, chúc nhau may mắn rồi bác vòng xe lại, bọn mình tìm cổng lên máy bay đi tiếp

viết cho vùng valparaiso

Chặng bay Madrid và Santiago

Khoảng cách giữa Madrid và Santiago không xa lắm, và từ đây gần như chỉ có hai đứa mình là Châu Á lạc loài, lâu lâu mới thấy một gia đình Trung Quốc nào đó và đương nhiên mọi người đều mặc định nghĩ bọn mình là Trung Quốc (ở Chile có cộng đồng Trung Quốc và Hàn Quốc sống quây quần, kinh doanh nhà hàng, siêu thị và đời sống cũng khá sung túc)

Chuyến bay khá bình thường, tiếp viên… già, mập, xấu, lạnh lùng. Gương mặt dân Châu Âu, Nam Mỹ trông không mấy thân thiện, họ chỉ nói việc cần nói, đồ ăn thì… ăn cho qua bữa thôi vì mình cũng vốn là dân đi bụi đi bờ nên cũng không quá cầu kỳ. Sau khi phát đồ ăn rồi anh tiếp viên còn bưng một khay bánh mì đi vòng vòng, tới mỗi hàng ghế sẽ dừng lại hỏi trống không: Pan? (Bánh mì?).

Hoặc ăn xong tới tráng miệng ảnh cầm hai cái bình đi vòng vòng, cũng chỉ hỏi từng tiếng một: Té? Café? (Trà? Cafe?). Mình nghe riết mà ám ảnh luôn, tới lúc ở Chile một thời gian rồi mà mình vẫn có thói quen hỏi người khác kiểu đó: Té? Café? (Đọc là: Tế? Cafế). Thế mới thấy nói về tiện nghi, dịch vụ, tiêu xài, xa xí phẩm thì phần còn lại của thế giới phải gọi Châu Á là cụ)

viết cho vùng valparaiso

Đến sân bay Arturo Merino Benitez ở thủ đô Santiago de Chile, bọn mình đẩy hành lý xếp hàng làm thủ tục. Ngó nghiêng thấy sân bay rất nhiều chó, con nào con nấy to đùng, đánh hơi sục sạo khắp nơi.

Một anh cảnh sát dắt dây còn chú chó nghiệp vụ sẽ đánh hơi lần lượt từng người, từng cái vali túi xách, nếu chú ta đánh hơi xong mà không đi tiếp, ngừng lại hít hít sục sạo rồi rên ư ử là anh cảnh sát sẽ lấy băng keo vàng dán lên hành lý đó, khi ấy hành khách cùng hành lý sẽ được xếp hàng riêng để hải quan làm thủ tục lục soát đồ.

Bọn mình làm xong thủ tục ra khỏi sân bay mà lòng như mùa Xuân đang đến, cất được gánh nặng ngàn cân của tâm lý là công dân ở một đất nước nhược tiểu luôn nhét cái passport màu xanh lá trong giỏ chỉ dám lấy ra khi cần.

Từ đây anh bạn mình quyết định sẽ ở lại Chile, còn mình sẽ quay về Việt Nam một mình. Vì thế năm 2019 mình quay lại thăm trai và ở thêm một thời gian nữa rồi… cũng quay về Việt Nam một mình.

Bạn trai ở lại cho đủ ngày đủ tháng lấy thê tạm trú Chile. Cứ mỗi đợt đi về mình lại tự nhủ lòng là trong vòng 3 tháng tới sẽ ở yên một chỗ, không đi đâu nữa hết vì quá sợ hãi tàu xe máy bay các loại

(Còn tiếp)

Bài: An Casa (Sinh ra để hoang dã).
Bài được đăng tự động từ phần mềm của Đi Gia Lai

Đăng bởi: Lê Phú Bằng

YOLO! Khám phá các huyện ở Gia Lai

ALONGWALKER Singapore: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Philippines: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Indonesia: Saluran untuk mengeksplorasi pengalaman para pemuda global ALONGWALKER Malaysia: Saluran untuk menjelajahi pengalaman global belia ALONGWALKER Japan: 発見・体験、日本旅行に関する記事 ALONGWALKER Thailand: ช่องทางในการสำรวจประสบการณ์ของเยาวชนระดับโลก