Phái Mạnh

Những cuộc đời bị đánh cắp

Chúng ta đang phung phí gần hết thời gian cho những việc chẳng tạo ra giá trị gì cho bản thân, cho gia đình, cho xã hội, uổng phí một kiếp người.

Hôm rồi có thằng em bay qua thăm tôi, rồi anh em rủ nhau đi chơi cả ngày. Chuyện là nó mới trúng stock và crypto khá đậm, tính tổng tài sản thì chắc ăn 2 đời cũng chưa hết, tuổi đời của nó cũng còn khá trẻ để về hưu.

Sáng hôm đấy thì 2 thằng đi cafe / ăn sáng, cứ nói chuyện tầm 10 phút là nó xin phép tôi check cái phone cái, để xem mấy cái mã stock hay crypto đang lên hay xuống. Nó cứ làm như thế suốt cả buổi, cứ 10 phút nó check 1 lần, được một lúc thì tôi quạo “dippe mày, mày chơi với cái phone đi, chứ rủ tao đi chơi làm gì…”… ý là tôi nói trong bụng thôi, chứ cũng thấy tội nó, vì lâu ngày anh em mới gặp, bắt bẻ nó làm gì.

Anh em chạy vòng vòng shopping, tham quan mấy nơi, đến tầm chiều thì anh em quật bữa tối, làm vài chai, thấy nó ngà ngà thì tôi bắt đầu bắt vào chuyện chính:

– “Tiền mày nhiều thế, đem đầu tư để sinh lời thì ăn chơi cả đời cũng chẳng hết. Quăng mẹ cái phone đi, làm gì mà tất bật với nó suốt ngày thế?! Nhiều tiền quá để làm gì?”

– Nó ấm úng đáp: “thì kiếm thêm được chút nào thì kiếm anh ạ, giờ thị trường đang ngon nên em tranh thủ!”

– “Thế bao nhiêu tiền với mày là đủ?” – tôi bồi ngay.

– “… Thì… càng nhiều càng tốt anh ạ, thú thật, em cũng chả biết khi nào đủ, chắc 10 triệu đô, anh thấy hợp lý không?”, nó đáp.

– “10 triệu cái đầu mày, thế mày có bao giờ nghĩ, nếu ngày mai mày phát hiện bị ung thư, sống tầm 1 tháng nữa thì mày sẽ phản ứng thế nào!?”

– Nó trầm ngâm một lúc rồi đáp, “em nghĩ chắc không xui đến thế đâu, mà lỡ thế thật thì khủng hoảng thật anh ạ, chưa kịp xài gì hết, còn biết bao thứ trên đời cần trải nghiệm, 1 tháng để sống thì chán vl !”

– “Mày biết sợ là tốt, đàn ông ở đời phải biết khi nào nên dừng, khi nào là đủ. Cuộc đời mày tuy trẻ nhưng đang bị cái phone với mấy cái stock/crypto đánh cắp gần hết thời gian cuộc đời mày rồi. Mà lẽ ra mày phải ngộ ra, những thứ đó chỉ là công cụ hay phương tiện để mày ‘sống’ thôi, hiểu chưa thằng đần!”

Kết thúc câu chuyện giữa tôi với thằng em ở đấy.

Anh em thân mến, hầu như trong game đời, chúng ta hay đặt tiền lên số 1, nhưng ít ai nhận ra có 2 thứ xếp cao hơn cả tiền đó là ‘thời gian’ và ‘sức khỏe’.

Nên nói chuẩn nhất, để tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc này trong cuộc đời thì anh em phải có đủ 3 cái: Thời gian, Sức khỏe và Tiền bạc.

Có 10 triệu đô la, mới tầm 30 tuổi, nhưng nằm liệt giường chết không chết mà sống cũng không xong. Đây là trường hợp có rất nhiều tiền và còn khá nhiều thời gian sống nhưng sức khỏe lại không cho phép để làm gì khác nữa.

Còn đa phần anh em trẻ thì lại rơi vào cái khung, dư thời gian và dư sức khỏe, nên thường lấy 2 cái đó để đi đổi tiền. Dù sự thật thì ai cũng đang làm như thế trong game đời này thôi. Tuy nhiên, chúng ta đang bào mòn sức khỏe và thời gian quá mức cần thiết để kiếm tiền… rồi 15-20 năm sau lại lấy tiền để mua lại 2 cái trên. Một vòng tròn lẩn quẩn thực sự.

Trạng thái cân bằng lý tưởng nhất trong game đời, đó là tiền kha khá, thời gian dư dả, kèm với sức khỏe tràn trề nhựa sống, đấy là best mode để anh em tận hưởng cuộc đời này. Mà để như thế thì anh em phải có sự tỉnh táo cao, để biết khi nào mình đang quá đà về mảng nào thì kịp thời dừng lại và cân bằng cho các mảng khác.

Tuy 3 cái đều quan trọng, nhưng với cá nhân tôi thì thời gian là tài sản quý nhất, còn tiền với sức khỏe chỉ là công cụ mà thôi. Khỏe như trâu, tiền bạc ngàn nhưng nếu vũ trụ chỉ cho chúng ta sống đúng 1 ngày thì cũng vl ra anh em ạ.

Khi nhận thức được thời gian là cốt lõi nhất thì anh em nên bắt đầu trả lời câu hỏi tiếp theo: “có thời gian, thì để làm gì trong cuộc đời này?”

Để ăn chơi thỏa thích? Hay để lại gì đó cho đời? Hay lập gia đình, sinh vài đứa con, mở cái công ty, viết vài cuốn sách.v.v…

Có rất nhiều con đường để anh em đi, tuỳ theo sở thích, năng lực và nghiệp lực (nhân-quả) của anh em nữa. Tuy nhiên, chúng ta có mặt ở game đời này chỉ có 2 việc quan trọng nhất thôi: Đó là Học và Hưởng.

Học, là học những bài học về cuộc đời (aka sự vận hành của tự nhiên), thông qua nghề nghiệp anh em làm, thông qua các mối quan hệ anh em đang có, thông qua các tương tác chằng chịt trong game đời. Từng bài học một sẽ được lồng ghép rất khéo léo trong những tình huống rất nhỏ trong cuộc sống của anh em.

Còn Hưởng, là tận hưởng sự sáng tạo muôn màu muôn vẻ của tự nhiên ban cho chúng ta, thiên nhiên, nghệ thuật, hình ảnh, màu sắc, âm nhạc, thơ ca, công nghệ, con người, ẩm thực, văn hóa, thời trang, v.v… và rất nhiều thứ khác. Một thực tại muôn vàn sắc tướng để anh em thỏa thích enjoy.

Cái Hưởng và Học luôn lồng ghép vào nhau… làm cho game đời tuyệt vời ở chỗ đó.

đàn ông, lối sống, phát triển bản thân, những cuộc đời bị đánh cắp

Tạo hóa đã sáng tạo ra cuộc đời kỳ diệu đến như thế, vậy mà anh em lại suốt ngày cắm đầu vào cái phone, vào những giải trí rác, vào các con đường tự hủy.

Hôm rồi, tôi xem thống kê, 1 ngày trung bình một người trẻ ở Việt Nam xài tầm 2,5 tiếng trên phây. Méo biết có fake số liệu không, chứ tôi thấy ngày 24 tiếng thì hết tầm 12 tiếng trên online rồi… Đúng là cuộc đời anh em đang bị đánh cắp dã man.

Chưa kể, thời gian đáng quý đến như thế, mà suốt ngày chúng ta lại xem coi người khác đang nghĩ gì về mình, họ có thích mình hông, họ có ghét mình hông,… rồi thậm chí xem người khác đang làm gì, người ta ăn no chưa? Vkl…

Nặng hơn, là đầu óc cứ tua về chuyện quá khứ rồi hối tiếc, một lúc thì bay bay về chuyện tương lai hão huyền chưa xảy ra! Loay hoay một lúc hết mẹ 1 ngày, phòng chưa dọn, cơm chưa nấu, body thì chảy xệ, sự nghiệp thì bế tắc, bạn bè thì xa lánh, gia đình thì chê trách… thảm vkl.

Quy chung lại, chúng ta đang phung phí gần hết thời gian cho những việc chẳng tạo ra giá trị gì cho bản thân, cho gia đình, cả xã hội cả. Uổng phí 1 kiếp người cứ loay hoay lẩn quẩn, mà đáng buồn nhất là lại do chính tay anh em đã cho phép cái phone hoặc người khác kiểm soát toàn bộ thời gian đấy.

Nói đến đây, dù sâu bên trong tôi nhận thức rất rõ, ‘những cuộc đời bị đánh cắp’ đấy âu cũng là sự vận hành của nhân-quả rồi, vì không đủ phước để họ nhận ra, mình đang trên con đường tự hủy đấy.

Có thể kiếp này chỉ loay hoay thế thôi, nhưng tôi vẫn viết ra cho các anh em hữu duyên, vì đơn giản, đây là việc nên làm. Ai chuyển nghiệp được thì tốt, không chuyển được thì để game đời điều chỉnh tiếp vậy.

Đăng bởi: Nguyễn Thuần

ALONGWALKER Singapore: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Philippines: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Indonesia: Saluran untuk mengeksplorasi pengalaman para pemuda global ALONGWALKER Malaysia: Saluran untuk menjelajahi pengalaman global belia ALONGWALKER Japan: 発見・体験、日本旅行に関する記事 ALONGWALKER Thailand: ช่องทางในการสำรวจประสบการณ์ของเยาวชนระดับโลก