• PARIS LÚC NỬA ĐÊM

    PARIS LÚC NỬA ĐÊM
    PARIS LÚC NỬA ĐÊM
    PARIS LÚC NỬA ĐÊM

    PARIS LÚC NỬA ĐÊM
    PARIS LÚC NỬA ĐÊM

    PARIS LÚC NỬA ĐÊM

    Nữ văn sĩ người Anh Angela Carter từng viết, “Các thành phố cũng có giới tính: London là đàn ông, Paris là đàn bà và New York là một gã chuyển giới dễ thích nghi.”

    Có một điều khó tả về cảm giác thả mình thất thần giữa ban ngày, dưới ánh nắng vàng dìu dịu như mật ong của châu Âu, xiên xẹo qua khung cửa sổ hẹp buông rèm trong những quán cà phê cổ xưa và vắng khách.

    Trong những giấc mơ ban ngày thời 20 năm trước của tôi, tồn tại một Paris lãng mạn như một cô gái trung học thuở xưa với những đại lộ rợp bóng cây, các nghệ sĩ đường phố kéo accordeon dập dìu, hay những đôi tình nhân hôn nhau cháy bỏng quên đời. Hay một nàng Venice thanh bình, già dặn tuổi 40 với những con kênh chằng chịt với thuyền gondola, và kiều nữ Prague vô cùng quyến rũ về mọi góc độ như một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn.

    Trong giấc mơ ban ngày ấy, nếu Woody Allen là một gã chụp ảnh và “Midnight in Paris” là bức chân dung ông ta chụp cô gái trẻ Paris thì tôi đã trót thầm yêu cô ta chỉ qua tấm ảnh bé nhỏ ấy.

    Allen mở đầu bộ phim bằng một đoạn Intro dài ba phút, dưới dạng một tấm bưu thiếp chuyển động về những địa danh đẹp và đặc trưng nhất của Paris – Paris dần hiện ra tự nhiên, gần gũi trong bản nhạc jazz dặt dìu “Si Tu Vois Ma Mère” của Sidney Bechet. Đây là một bài hát dành riêng và gợi nhớ đến Paris và ngược lại – một cảm giác khơi gợi các giác quan mạnh mẽ không thể giải thích bằng lời nói.

    Lần lượt trong ba phút ấy xuất hiện nào tháp Eiffel, sông Seine, đại lộ Champs–Élysées, Moulin Rouge với cối xay gió đỏ, nhà thờ Đức Bà, Cầu Alexandre-III, quảng trường Concorde, Cung điện Tuileries, Khải Hoàn Môn, Viện bảo tàng Louvre, cầu khóa tình yêu, quán cà phê Fouquet’s, nhà hát Opéra National de Paris, Quảng trường Trocadero, tuyến tàu điện ngầm số Sáu,… Những cảnh quan ấy cứ lần lượt lướt qua máy quay đặt tĩnh, làm tôi nhớ đến năm phút mở đầu của Manhattan trong nền nhạc Rhapsody in Blue – một điều khá đặc trưng cho phong cách của Woody Allen.

    Paris trong phim vàng óng, tỏa một thứ ánh sáng ấm áp và khêu gợi từng phân cảnh: bầu trời đầy mây, những con đường bóng loáng phản chiếu ánh mặt trời, những ngôi nhà với kiến trúc cổ kính hay cơn mưa dịu nhẹ như đang vuốt ve những người khách bộ hành… Một bài tình ca viết từ trái tim Allen để vinh danh vẻ đẹp thực sự của Paris.

    Xem thêm bài có từ khoá:

    paris,

    london,

    đàn ông,

    đàn bà,

    nhà thờ đức bà,

    new york,

    cà phê