Gia Đình Tâm Sự

Lộ bản ghi âm Britney Spears nói về quá trình chịu đựng cha ruột: ‘Họ đã giết tôi theo nghĩa đen’

Đoạn ghi âm dài 22 phút được Britney Spears chia sẻ trên Youtube trong vài giờ trước khi biến mất.

britney spears, showbiz, top stories, lộ bản ghi âm britney spears nói về quá trình chịu đựng cha ruột: ‘họ đã giết tôi theo nghĩa đen’

Britney Spears đã đăng đoạn ghi âm dài 22 phút lên Youtube. Ảnh: Variety.

Tối 28.08.22 (giờ địa phương), Britney Spears gây xôn xao với một đoạn ghi âm dài 22 phút chia sẻ về quá trình chịu đựng sự quản thúc cực đoan của cha ruột – ông Jamie Spears.

Theo Variety, ban đầu video (chỉ có âm thanh, không có hình ảnh) được đăng lên YouTube với một liên kết được chia sẻ trên tài khoản Twitter của nữ ca sĩ 41 tuổi. Tuy nhiên, sau ít giờ đăng tải, đoạn âm thanh này không còn xuất hiện công khai.

Instagram của Britney Spears gần đây đã bị ngừng hoạt động và trong vài ngày qua, cô ấy đã đăng thường xuyên hơn trên Twitter của mình.

Britney Spears nói về quá trình chịu đựng sự quản thúc cực đoan của cha ruột

“Sáng nay thức dậy tôi nhận ra có nhiều thứ tôi chưa chia sẻ với bất kỳ ai. Tôi đã có rất nhiều lời mời từ Oprah đến trả lời phỏng vấn để nói về những việc xảy ra nhưng tôi nghĩ chuyện này không liên quan đến việc trả lời phỏng vấn để được tiền. Tôi chỉ muốn cởi mở hơn với mọi người và chia sẻ với những người gặp khó khăn, thắp lên một tia hy vọng để họ không cảm thấy cô độc, vì tôi biết cảm giác đó là như thế nào. Lý do tôi chưa kể công khai cũng vì sợ bị người ta đánh giá khiến tôi xấu hổ. Tôi nghĩ giờ tôi đã thấy tự tin hơn để nói về chuyện này.

Tôi nghĩ quyền bảo hộ đã bắt đầu từ 15, 16 năm trước. Nó bắt đầu lúc tôi chỉ mới 25 tuổi, lúc đó tôi còn rất trẻ. Tôi nhớ là tôi có rất nhiều bạn, cực kì thân, họ nhắn tin và gọi điện cho tôi suốt muốn gặp tôi, nhưng tôi không biết tôi đã làm gì sai mà bố tôi đều ngăn cản mọi việc đó. Có lần tôi chỉ giả giọng Anh khi nói chuyện với bác sĩ của tôi, thì 3 ngày sau có 1 đội hộ vệ, 3 máy bay trực thăng đến trước nhà. Tôi chỉ nhớ điều điên rồ nhất mà tôi từng làm đó là chơi đuổi bắt với đám paparazzi và có lẽ đó là điều vui nhất tôi được làm khi nổi tiếng, mà chuyện đó có gây hại gì đâu. Trước đêm bắt đầu quyền bảo hộ, mẹ tôi, bạn thân của bà ấy và 2 bạn thân của tôi đã có 1 bữa tiệc ngủ. Mẹ tôi đã bảo “Mẹ nghe nói hôm nay sẽ có người đến để nói chuyện với con. Chúng ta phải đi khách sạn thôi”. Tôi không hiểu bà ấy nói gì cả. Tôi không tin. Có luật sư sẽ đến đây sao? Ai sẽ đến đây? 4 tiếng sau, có hơn 200 paparazzi trước cửa nhà đang quay phim chụp hình tôi, một chiếc xe cứu thương được đưa tới hộ tống tôi đi. Giờ tôi mới biết mọi chuyện đã được dàn xếp sẵn. Có một người phụ nữ đã vạch sẵn kế hoạch cho bố tôi, và mẹ tôi đã tiếp tay để ông ấy thực hiện. Tất cả đã được lên kế hoạch. Trong người tôi không có chất gây nghiện, không có cồn, chỉ có sự bạo hành từ họ. Đây còn chưa được phân nửa những chuyện tồi tệ họ làm với tôi.

Một trong những điều tôi nhớ đó là sự kiểm soát của bố tôi. Ông ấy thích kiểm soát tất cả mọi thứ về tôi. Ngày đầu tiên khi về nhà ông ta bảo “Tao chính là Britney Spears. Mọi thứ sẽ do tao quyết định”. […] Công việc đầu tiên sau khi tôi bị nhập viện và đầu óc hoàn toàn sang chấn sau mọi việc, đó là 1 vai diễn trong phim ‘How I Met Your Mother’. Sau đó tôi bắt đầu thu âm album ‘Circus’. Họ bắt tôi làm việc ngay lập tức. Tôi phải làm những gì được bảo. Mỗi ngày họ đều bảo tôi béo quá tôi phải đi tập gym. Tôi phải làm theo vì tôi sợ họ. […] Kể từ đó, tôi đã đi được 4 tour diễn. Tôi thu 4 album ‘Circus’, ‘Femme Fatale’, ‘Britney Jean’ và ‘Glory’. Sau đó tôi thực hiện show diễn Vegas kéo dài 4 năm rưỡi. Tôi làm việc liên tục đến lúc lòng kiêu hãnh của tôi trỗi dậy, khi đã 30 tuổi mà vẫn bị bố kiểm soát. Các vũ công được vui chơi, uống rượu tại Vegas trong khi tôi không được làm gì cả. Tôi biết những màn trình diễn của tôi rất tệ. Tôi phải đội tóc giả trong khi vũ công thì được thực hiện những động tác sexy với những cú hất tóc. Tôi chỉ có thể diễn như một con robot. Thật sự lúc đó tôi chả quan tâm gì nữa. Tôi không được đi đâu. Tôi không được thuê vú nuôi mà tôi muốn. Tôi không có tiền mặt. Tôi sống như một thuyết âm mưu, khi người ta tung hô và gọi tôi là một siêu sao, gia đình tôi thì chẳng xem tôi ra gì.

Rồi tôi có lại một chút đam mê. Tôi thu âm album ‘Glory’. Việc thu âm và sản xuất đã thắp lại ngọn lửa đam mê trong tôi. Sau khi thu âm ‘Glory’, mọi thứ chuyển sang một bước ngoặt vì tôi dần cảm thấy tự tin hơn. Và vì điều đó, mọi người bắt đầu lo lắng, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao cô ta lại có nhiều ý kiến. Chuyện này trở nên bất thường vì tôi im lặng đồng ý suốt một thời gian dài. Tôi nghĩ chính sự tự tin này đã thôi thúc tôi làm tốt hơn, và đó là điều cuối cùng mà họ muốn. Vì nếu tôi khoẻ mạnh hơn thì ai sẽ là người kiểm soát? Nhưng bạn biết đấy tôi đã phải chơi trò chơi này quá lâu, phải nghe theo lời họ vì tôi sợ họ sẽ gây hại đến tôi. Thế nên tôi cứ ngồi đó nhìn bạn bè tôi ăn chơi tiệc tùng trong khi tôi không có một xu, tôi thật sự cảm thấy như một nữ tu. […] 15 năm trôi qua, tôi vẫn phải đi diễn, trong khi 30 tuổi mà vẫn nằm dưới sự kiểm soát của bố tôi. Tất cả những thứ này diễn ra, mẹ tôi, anh trai, bạn bè tôi đều chứng kiến và họ không làm gì cả. Tại sao chỉ có mình tôi làm việc, mà tôi không được tận hưởng? Tôi cũng muốn đi chơi, muốn được vui vẻ. Những chuyện này hết sức vô lý.

Show cuối cùng tôi thực hiện vào năm 2017, sau đó tôi bị ép đi lưu diễn, rồi lại bắt đầu show diễn định cư mới. Tôi nhớ vào hôm tập dợt, tôi đã từ chối một động tác tôi bảo không tôi không muốn làm như thế. Đột nhiên mọi thứ trở nên kì quặc. Tất cả đều im lặng. Rồi nhà sản xuất cùng với đạo diễn đi vào phòng họp kín. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hôm sau tôi được bảo mình phải đi điều trị, và tôi buộc phải đăng lên Instagram giải thích huỷ show diễn là do bệnh của bố tôi. Tôi không hề muốn đi. Tôi nhớ đã gọi điện cho bố tôi và khóc, ông ấy bảo “Mày phải nghe bác sĩ. Tao không cứu mày được. Mày có quyền không đi. Nhưng nếu mày không đi, chúng ta sẽ ra toà, đó sẽ là một phiên toà lớn, và mày sẽ thua thôi. Có nhiều người bên phe tao hơn mày. Mày còn không có luật sư nên đừng hòng nghĩ đến chuyện đó”. Nên tôi đã đi.

Cuối cùng chủ của trung tâm điều trị đó đã để tôi ra ngoài vì chiến dịch #FreeBritney với những chiếc áo thun hồng ngày càng lan toả. Tôi thấy chúng xuất hiện khắp các chương trình thời sự buổi sáng và người ta truyền tai nhau. Tôi nghĩ là nhờ người hâm mộ của tôi linh tính có chuyện gì đó không lành đang diễn ra. […] Nhưng điều khiến tôi khó hiểu nhất chính là những người dưng đang ngoài kia đấu tranh vì tôi thì mẹ và em gái tôi chẳng làm gì cả. Tôi nghĩ họ âm thầm tận hưởng việc tôi trở nên xấu xa hay mỗi khi tôi mắc lỗi. Nếu không thì tại sao họ không đứng trước cửa phòng tôi và bảo “Con yêu lên xe đi. Chúng ta đi thôi?” Đó là điều làm tôi tổn thương. Làm sao gia đình tôi có thể để chuyện này diễn ra lâu như vậy.

Tôi nghĩ tôi đã mạnh mẽ hơn vì tôi không còn liên lạc với bố tôi nữa. Họ sẽ tiếp tục chơi trò tâm lý với tôi. Ồ con bé sẽ quay trở lại với chúng ta thôi vì nó sợ và chúng ta mới là người có quyền. Nhưng tôi không quay lại nữa. Tôi cứ tiếp tục, tiếp tục…đến một lúc tôi nghĩ họ nhận ra tôi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Và cuối cùng tôi đã có luật sư. Tôi nghĩ vấn đề ở đây là tôi làm việc rất chăm chỉ và tận tâm, thậm chí chi tiết đến số lượng đá được gắn lên trên trang phục của tôi. Tôi rất chú tâm trong công việc. Và họ đã giết chết tôi. Họ vứt bỏ tôi. Tôi trình diễn trước hàng ngàn người tại Vegas. Cảm giác tuyệt vời ấy khi được làm một người trình diễn, những tiếng cười, niềm hạnh phúc, sự tôn trọng. Tôi gặp và bắt tay 40 người hâm mộ mỗi đêm trước show diễn. Luyện tập hàng tuần. AA meetings, tâm lý trị liệu. Tôi chẳng khác nào một cỗ máy. Tôi không còn là con người nữa. Tôi làm việc rất cật lực. Và chỉ đúng duy nhất 1 lần tôi từ chối 1 động tác nhảy, họ nổi giận.

Tôi nghĩ chiến thuật gây sợ hãi và đối xử tệ bạc của họ khiến họ nghĩ tôi sẽ quay lại vì tôi cần họ. Vì họ thao túng tâm lý và khiến tôi sợ hãi. Nhưng tôi không chơi trò chơi của họ nữa. Sâu thẳm trong tâm hồn, tôi biết tôi không làm gì sai để xứng đáng bị đối xử như thế. Tôi xứng đáng được nhận giải thuởg vì diễn tròn vai mỗi ngày rằng tôi ổn. Mỗi ngày tôi đều nghĩ họ đang cố giết tôi.

Có lần sau cánh gà tôi nói chuyện với trợ lý, tôi chia sẻ rằng tôi đang tìm hiểu một người và anh ấy muốn đưa tôi rời khỏi đây, sang một đất nước khác. Chúng tôi đã bố trí mọi thứ chỉ việc lên đường. Đó là một mối quan hệ bí mật. Nhưng nỗi sợ lớn nhất của tôi đó là bố tôi sẽ làm gì. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi đi nước ngoài và họ tìm được tôi. Tôi bảo chắc họ sẽ nhốt tôi lại và làm tôi tổn thương. Trợ lý của tôi chỉ bảo “Em đùa à Britney. Bố em không đời nào làm như thế”. Vậy mà tôi không làm gì sai, ông ấy vẫn bắt nhốt tôi.

Thật ra tôi giận mẹ tôi hơn, vì tôi nghe nói khi phóng viên liên lạc bà ta hỏi chuyện gì đang xảy ra, bà ta chỉ trốn trong nhà và không lên tiếng. Bà ta chỉ tỏ ra vô tội, “tôi không biết gì cả, tôi chỉ không muốn nói gì sai, chúng tôi đang cầu nguyện cho con bé”. Bà ấy có thể thuê luật sư cho tôi chỉ trong 2 giây. Mỗi lần tôi tự liên hệ luật sư, điện thoại của tôi sẽ bị tịch thu.

Và tôi chẳng được lợi lộc gì trong việc chia sẻ những điều này. Tôi được mời gọi phỏng vấn, với Oprah và những truyền hình khác. Họ đề nghị rất, rất nhiều tiền, nhưng tôi không muốn một đồng nào cả. Với tôi nó còn lớn hơn việc trả lời phỏng vấn. Bị cách ly trong trung tâm đó tôi mất liên lạc hoàn toàn, tôi chỉ muốn đứng trước mặt tất cả người thân trong gia đình và hét thật to, và khóc, và quay ngược thời gian lại và làm chính xác những gì tôi muốn làm, và phỉ nhổ vào bản mặt của họ. Vì sao ư? Vì nỗi đau mà họ mang lại cho tôi, bắt tôi ngồi trên ghế hàng tiếng đồng hồ, trong khi họ ngắm nhìn những đứa cháu chạy giỡn, cứ như tôi đã chết, hay tôi không tồn tại. Chỉ khiến tôi ngước và thốt lên rằng “Thế đ#o nào mà bọn họ được thoát tội? Chúa có tồn tại không? Có Chúa nào cho phép việc lấy mấy gallons máu một ngày và phải ngồi yên trên ghế không?” Tôi trở nên yếu ớt trong khi gia đình tôi đi nghỉ mát ở căn hộ ven biển của tôi. Tôi vừa sợ, vừa tổn thương. Tôi chia sẻ điều này vì tôi muốn mọi người biết tôi cũng chỉ là con người. Tôi là nạn nhân sau những việc xảy ra. Và làm sao mà tôi có thể hàn gắn nếu tôi không nói về những việc này. Dù sao thì tôi cũng vừa ra mắt một ca khúc với một trong những người đàn ông vĩ đại nhất thời đại này, và tôi rất biết ơn vì điều đó.

Nhưng nếu bạn cũng là một người hướng nội kì quặc nhiều như tôi, người luôn cảm thấy cô đơn và cần nghe một câu chuyện như thế này để không cảm thấy đơn độc, hãy nhớ rằng ngay cả cuộc đời tôi cũng gặp rất nhiều khó khăn, và bạn cũng không đơn độc.”

Đăng bởi: Văn Hiếu Lưu

ALONGWALKER Singapore: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Philippines: The channel to explore experiences of global youth ALONGWALKER Indonesia: Saluran untuk mengeksplorasi pengalaman para pemuda global ALONGWALKER Malaysia: Saluran untuk menjelajahi pengalaman global belia ALONGWALKER Japan: 発見・体験、日本旅行に関する記事 ALONGWALKER Thailand: ช่องทางในการสำรวจประสบการณ์ของเยาวชนระดับโลก